Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 826: Con vịt chết mạnh miệng

"Giai Giai, hôm nay chơi vui không? À, lão Tô đâu? Không về cùng con à?" Sau đó, Đường Ức Mai và Lâm Bằng Hoài cũng đi ra, vội hỏi theo một câu. Hôm nay Tô Thành và Lâm Giai mang bọn trẻ đi hết, chắc là để hai người họ oán thán rất lâu, một ngày không thấy bọn trẻ và các cháu, trong lòng họ cứ ngứa ngáy hết cả lên!"Ba hắn vừa về nhà rồi, mẹ vừa nãy không gặp sao?" Tô Hàng dẫn đầu trả lời thay Lâm Giai, nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của Lâm Giai, rõ ràng là còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào. Bình thường nàng đã không giỏi nói dối, lúc này vẫn là ít nói thì hơn, để tránh một hồi bất cẩn lộ ra, trực tiếp nói toẹt hết cả tình hình thực tế ra thì khổ."Ông già này đến cơm cũng không ăn, vẫn còn chờ người mang qua cho sao?" Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh đang chơi với Đại Bảo liền đứng lên nói. Hôm qua để Tam Bảo mang cơm cho Tô Thành, buổi tối bọn trẻ còn biểu diễn tiết mục chọc ông vui, Lâm Duyệt Thanh đều nghe kể lại hết, ghen tị chết đi được. Hôm nay lại để bọn trẻ qua hầu hạ nữa, nàng đây là không chịu đâu nhé!"Cái này..." Nghe vậy, Tô Hàng cũng cứng cả mặt, nhất thời không nói được gì."Bà nội làm sao mà bà biết thế? Ông nội nói hiện tại không đói, bảo mẹ hoặc là cháu lát nữa đưa chút đồ ăn cho ông." Nghe Lâm Duyệt Thanh nói, Tam Bảo vẻ mặt sùng bái nói, bà nội có phải biết thần cơ diệu toán không, mà việc này bà cũng đoán được."Tiếu Tiếu!" Thấy Tam Bảo mở miệng, Tô Hàng liền biết con bé định nói gì, vội ngăn lại, đáng tiếc không kịp nữa rồi, Tam Bảo đã nói hết cả rồi."Hừ! Ông già này hai ngày nay đúng là lười, buổi sáng còn ở đấy tập thái cực khí thế lắm, giờ thì lại như nằm liệt trên giường vậy, để người khác mang cơm bưng nước hầu hạ!" Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh thở dài ra một hơi, tức giận nói."Mẹ! Mẹ đừng giận mà..." Thấy thế, Lâm Giai khuyên nhủ, còn định nói thêm gì đó, nhưng lời đến miệng lại thôi. Nàng muốn nói bệnh tình của Tô Thành nghiêm trọng thêm, nhưng nhớ đến cảnh vừa ở trên xe, Lâm Giai lại từ bỏ ý định. "Thông gia! Ông bà đừng giận, đến ăn cơm trước đi, bọn trẻ đói bụng cả ngày rồi đấy!" "Đúng! Thông gia, có lẽ lão Tô có việc gì thôi!" Đường Ức Mai và Lâm Bằng Hoài cũng tiếp lời khuyên, Lâm Duyệt Thanh lúc này mới dịu lại. "Đi thôi! Các cháu của ta đều đói bụng rồi, đến ăn cơm thôi!" Sau đó, Lâm Duyệt Thanh, Đường Ức Mai và Lâm Bằng Hoài ngồi xuống, rồi gọi các cháu một tiếng, để chúng cùng nhau ăn cơm. "Dạ! Ăn cơm thôi!" "Tích cực ăn cơm, tích cực ăn cơm!" "Vẫn là ba làm ngon nhất!" Nghe vậy, bọn trẻ đồng loạt xông lên, cầm bát đũa lên rồi bắt đầu ăn. "Nhưng mà Tiểu Giai, còn cả Tiếu Tiếu, lát nữa các con đừng lén lút đưa cơm cho ông già kia đấy nhé, để ta tự qua, ta ngược lại muốn xem rốt cuộc ông ta đang giở trò gì!" Trong lúc ăn cơm, Lâm Duyệt Thanh lại dặn dò Lâm Giai và Tam Bảo một câu, rồi nói. "Dạ!" Lâm Giai cười khổ một tiếng, vẫn là gật đầu đồng ý, Tam Bảo cũng vậy. Cứ như thế, bữa tối diễn ra trong tình cảnh cả nhà thiếu Tô Thành. Sau bữa ăn, Lâm Duyệt Thanh lần này không ở lại nữa, mà đi thẳng về phía phòng của mình và Tô Thành. "Ông già! Ông già, ông nói xem ông lớn tuổi thế rồi, còn muốn làm lỡ thời gian của Tiểu Hàng chúng nó, không sợ sau này bị bọn trẻ ghét bỏ sao..." Lâm Duyệt Thanh còn chưa vào đến trong sân, tiếng mắng đã vang lên rồi. Nhưng Lâm Duyệt Thanh nói rất lâu, vẫn không thấy Tô Thành có phản ứng gì, cũng chẳng phát ra âm thanh. "Kỳ lạ..." Lâm Duyệt Thanh không khỏi lẩm bẩm, nếu là đổi lại Tô Thành bình thường, lúc này đã sớm hùng hổ cãi nhau với bà rồi, tình hình này quả là không bình thường! Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt Thanh không khỏi tăng nhanh thêm mấy bước chân, trong lòng mơ hồ nổi lên một dự cảm không hay. "Tô Thành! Tô Thành!" Vào nhà rồi, Lâm Duyệt Thanh lại gọi hai tiếng, trong nhà này, cũng chỉ có Lâm Duyệt Thanh dám gọi thẳng tên Tô Thành. "Ông làm sao vậy?! Mặt ông sao mà kém sắc thế kia?!" Nhìn thấy Tô Thành đang nằm trên giường, Lâm Duyệt Thanh đột nhiên giật mình, vội vàng đi đến trước giường. Chỉ thấy lúc này sắc mặt Tô Thành đã có chút biến thành màu đen, tuy không thể nói đen như đáy nồi, nhưng so với màu hồng hào khỏe mạnh bình thường thì khác nhau một trời một vực, nhìn thoáng qua là biết tình hình cực kì kém rồi. "Ông làm sao vậy? Không sao chứ, ông già! Ông đừng có làm tôi sợ đấy..." Lâm Duyệt Thanh lần này thực sự hoảng sợ, giọng nói đã gần như nghẹn ngào. Tuy rằng bà thường xuyên mắng Tô Thành, nhưng tình cảm vợ chồng mấy chục năm vẫn là vô cùng sâu đậm, lúc này Tô Thành mà có chuyện gì, đối với Lâm Duyệt Thanh mà nói, cũng khác gì trời sập. "Ta không sao, lát nữa sẽ khỏe thôi..." Thấy Lâm Duyệt Thanh đến, Tô Thành đáp lại một câu, nhưng giọng nhỏ như tiếng muỗi. Nếu không phải Lâm Duyệt Thanh lúc này ở gần, thì có lẽ đã chẳng nghe được Tô Thành nói gì rồi! "Đến mức này rồi mà còn con vịt c·hết mạnh miệng!" Nghe vậy, Lâm Duyệt Thanh tức giận mắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận