Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 426: Tuổi còn nhỏ, liền sẽ bịt tai mà đi trộm chuông

Chương 426: Tuổi còn nhỏ, liền đã biết bịt tai trộm chuông.
Đang khi nói chuyện, Tô Hàng làm ra động tác bắt. Mấy đứa nhỏ kia khẽ giật mình, sau đó lập tức la hét chạy trốn sau lưng mẹ.
"Mẹ ơi! Ba là diều hâu!"
"Mẹ bảo vệ chúng con!"
Vừa nói, mấy đứa nhỏ kia đã thuần thục xếp thành hàng, đứng ở sau lưng mẹ.
Nhìn người đối diện đã bắt đầu diễn trò làm người cha, Lâm Giai cố nén cười, dang hai tay ra nghiêm túc nói: "Yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ bảo vệ tốt các con!"
"Để ta xem, nên bắt ai trước đây?"
Tô Hàng cố ý lộ ra nụ cười xấu xa, đánh giá mấy đứa con yêu nhà mình.
Thấy thế, mấy đứa nhỏ lập tức co rúm lại thành một đám, cái sau ôm cái trước, dính chặt vào nhau.
Từng đôi mắt cố gắng trừng lớn, tựa hồ muốn thể hiện vẻ hung dữ. Nhưng dù Tô Hàng nhìn thế nào, cũng không cảm thấy có chút hung hãn nào. Thứ cảm nhận được, chỉ là một cỗ mềm mại đáng yêu.
"Khụ... Diều hâu xuất động!"
Hô lớn một tiếng, Tô Hàng nhanh chóng lao về phía trước. Thấy vậy, Lâm Giai vội vàng lao tới theo hướng đó, cản anh lại. Sau lưng, bọn nhỏ dựa vào lực đẩy của mẹ, vừa cười vừa hét lên, bám chặt lấy mẹ hơn.
Thấy vợ phản ứng vẫn rất nhanh, Tô Hàng nhíu mày, lại nhanh chóng chuyển hướng sang một bên khác. Lần này, Lâm Giai lại thành công lao tới, chặn anh lại.
Nhưng Tô Hàng ngược lại cũng không nóng vội. Nhìn khuôn mặt đã bắt đầu ửng hồng của vợ, anh cười nhạt một tiếng, bắt đầu chạy tới chạy lui. Cả nhà, cứ như vậy chạy loanh quanh chừng mười mấy phút.
Sau mười mấy phút, Tô Hàng mặt không đỏ, tim không đập, hơi thở bình ổn. Nhưng nhìn lại Lâm Giai, đã bắt đầu thở dốc. Nhất là mấy đứa nhỏ bám theo sau lưng mẹ, miệng há to, mặt đỏ bừng, không ngừng thở hổn hển. Mười mấy phút này đối với chúng mà nói, đã là một vận động hao tổn không nhỏ.
"Ừm... Thời cơ đến!"
Khẽ cười một tiếng, Tô Hàng đột nhiên nhanh chóng tiến lên một bước. Lâm Giai theo bản năng giơ tay lên, muốn cản anh lại. Nhưng lần này, cô chậm một nhịp. Khi ba đóng vai diều hâu vượt qua phòng tuyến của mẹ, mấy đứa nhỏ vốn đã nhập vai đang vui đùa, lập tức luống cuống.
Chúng la hét một tiếng, sáu chú gà con liền tản ra, chạy về các hướng khác nhau.
Cộc cộc cộc cộc cộc.
Trong lúc nhất thời, tiếng bước chân vang lên khắp nhà.
Thấy vậy, Tô Hàng lập tức nhắm ngay Lục Bảo, cô bé đã mệt nhoài, một bước tiến tới phía sau, ôm chầm lấy cô bé.
"Bắt được con gà con đầu tiên!"
"Oa..."
Khi bị ba ôm lấy, Lục Bảo tỏ vẻ sợ hãi la lên, rồi lập tức quay người, hai tay nhỏ ôm lấy cổ ba. Mồ hôi nhễ nhại, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hầm hập, liên tục dụi vào mặt ba. Khuôn mặt non nớt mềm mại, bị râu đụng vào, lại nhanh chóng né tránh.
"Ưng ưng đâm đâm ~ ha ha ha ~"
Nói lẩm bẩm một câu, Lục Bảo nhoẻn miệng cười. Đưa tay xoa xoa khuôn mặt đáng yêu của con gái, Tô Hàng cười thả cô bé xuống, dặn dò: "Đừng vội uống nước, hết thở dốc mới uống."
"Dạ!"
Cô bé ra sức gật đầu, ngoan ngoãn đi đến ghế sô pha ngồi xuống, tiếp tục xem các anh chị đang chạy trốn. Tô Hàng giơ ngón cái về phía Lục Bảo, sau đó nhìn sang Ngũ Bảo, bé có thể lực kém thứ hai.
Ngũ Bảo có lẽ cũng biết mình thể lực kém. Mới chạy được một lát, nàng liền co rúm người lại, trốn dưới chiếc bàn nhỏ cạnh ghế sa lon. Nơi gầm bàn vuông vắn trống trải, bị nàng lấp đầy. Khi nhận thấy ba nhìn mình, Ngũ Bảo còn vô tội nháy mắt mấy cái, sau đó nhanh chóng quay đầu.
"Ừ? Con gà con thứ hai của chúng ta, thì ra ở đây?"
Cười đi tới gần Ngũ Bảo, Tô Hàng không lôi bé ra ngay, mà là dịu dàng đưa hai tay ra. Cười với con gái lần nữa, anh nhẹ nhàng hỏi: "Không biết con gà con thứ hai, có bằng lòng theo diều hâu về nhà không?"
"..."
Nghe ba nói vậy, Ngũ Bảo chớp chớp mắt, sau đó xoạt xoạt xoạt bò ra khỏi gầm bàn. Cô bé vừa nhào về phía trước, liền lao vào ngực ba, sau đó ngượng ngùng gật đầu.
"Ừm..."
"Tốt, diều hâu mang gà con về nhà thôi!"
Nhẹ nhàng bế Ngũ Bảo lên, Tô Hàng một mạch đưa cô bé đến bên Lục Bảo. Lục Bảo đã hết thở dốc, nhìn thấy chị vẫn còn thở dốc, chu môi nhỏ chân thành nói: "Ba nói, nước uống không thể vội được nha!"
"...Dạ."
Lại lần nữa gật đầu, Ngũ Bảo hai tay nhỏ đặt lên đầu gối, cùng Lục Bảo ngoan ngoãn ngồi xem.
Anh chị giấu kĩ hơn hai đứa bé rất nhiều. Đại Bảo vào phòng ngủ chính, Nhị Bảo vào phòng của chúng, Tam Bảo và Tứ Bảo thì vào phòng đọc sách và phòng giải trí.
Thấy vậy, Tô Hàng từng bước mò sang. Mười mấy phút, Đại Bảo, Nhị Bảo và Tứ Bảo đã bị tìm thấy.
Nhìn vị trí phòng giải trí, Tô Hàng chậm rãi tiến đến. Cửa phòng giải trí còn mở, Tam Bảo rõ ràng không nắm giữ được tinh túy của việc "trốn". Vừa vào cửa, Tô Hàng đã thấy chú gà con trốn dưới bàn sách. Cô bé nghĩ rằng mình đã trốn rất bí mật, thoải mái ngồi dưới đất, nghịch một mảnh gỗ còn lại.
Thấy vậy, Tô Hàng nhẹ nhàng đi tới, rồi khẽ hắng giọng một tiếng. Một chút động tĩnh này, lập tức làm Tứ Bảo giật mình. Mảnh gỗ trên tay rơi xuống đất. Cô bé không kịp nhặt, lập tức nhắm mắt lại. Cái miệng nhỏ hồng hào, còn không ngừng lẩm bẩm: "Tiếu Tiếu trốn rất giỏi."
Vẻ đáng yêu của cô bé, lập tức làm Tô Hàng bật cười.
Còn nhỏ như vậy, đã biết "bịt tai trộm chuông"? Cười lắc đầu, Tô Hàng ngồi xuống, phối hợp với Tam Bảo, ra vẻ ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Tiếu Tiếu của chúng ta trốn đi đâu rồi?"
"Chớp mắt một cái, sao lại biến mất rồi?"
"Phụt..."
Nghe ba nói, Tam Bảo cho rằng mình đã trốn thành công, vui vẻ cười phá lên. Vừa thư giãn, không nhịn được mở to mắt nhìn. Kết quả vừa liếc mắt, đã thấy ba ngồi xổm ngay trước mặt mình.
Khuôn mặt nhỏ đang cười, trong nháy mắt hóa ngơ ngác.
"Ba...Ba..."
"A, thì ra Tiếu Tiếu của chúng ta, ở đây à?"
Nói xong, Tô Hàng cười với Tam Bảo.
Miệng nhỏ ậm ừ, Tam Bảo nghi ngờ hỏi: "Chẳng phải ba không tìm thấy con sao?"
"Con cho rằng con nhắm mắt lại, là ba không tìm thấy thật à?"
Đưa tay khẽ gõ lên chiếc mũi nhỏ ửng hồng của Tam Bảo, Tô Hàng nhíu mày, nhắm mắt nói: "Bây giờ ba nhắm mắt lại, con còn có thấy ba không?"
"Ừm...Có ạ."
Khuôn mặt nhỏ của Tam Bảo đỏ bừng, ngượng ngùng lẩm bẩm.
Tuy Tô Hàng không giải thích cặn kẽ ý nghĩa của "bịt tai trộm chuông". Nhưng sau khi thể hiện lần này, cô bé đã tự hiểu ra đạo lý.
Hai tay nhỏ che mặt mình lại. Tam Bảo ngượng ngùng cười, rồi lảng sang chuyện khác nhào vào ngực ba, ngẩng đầu lên nói: "Ba vẫn chưa thắng."
"Ba vẫn chưa bắt được mẹ gà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận