Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1160: Biểu ca là cái đại lừa gạt

Chương 1160: Biểu ca là cái đồ lừa gạt lớn Trương Thốc Xúc lúc này thân thể tuy vẫn ở hiện tại, nhưng các loại tâm tư đã hoàn toàn bay tới ngày mai rồi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng nghĩ đến Nhị Bảo và Tam Bảo trên người họ.
"Biểu ca cái đồ lừa gạt lớn này, ai nói chỉ cần mặt dày bám lấy con gái nhà người ta, sớm muộn gì cũng có thể lừa gạt được về tay, đúng là hù người mà. . ."
Trương Thốc Xúc miệng không ngừng lầm bầm nói, biểu ca trong miệng hắn đương nhiên chính là Cung Thiếu Đình.
Lần trước từ khi Trương Thốc Xúc tỏ ra chút ý đồ với Nhị Bảo, sau đó bị Cung Thiếu Đình phát hiện ra, Cung Thiếu Đình liền tìm đến hắn chỉ cho một chiêu.
Tóm tắt lại thì chính là, theo đuổi con gái nhất định phải mặt dày, thứ nhất không thể để ý mặt, thứ hai, tuyệt đối không được để ý mặt, thứ ba, tuyệt đối vẫn là không được để ý mặt!
Lúc đó Trương Thốc Xúc đã mang thái độ hoài nghi rất lớn đối với cái thuyết pháp này, Cung Thiếu Đình để thuyết phục Trương Thốc Xúc, còn lấy chính kinh nghiệm tình cảm của mình ra ví dụ.
Nói nghe hay cực kỳ, giống như kể chuyện xưa vậy, lúc đó Trương Thốc Xúc đã trực tiếp cảm khái Cung Thiếu Đình nếu không đi kể chuyện thì thật sự là lãng phí cái tài ăn nói kia của hắn.
Mà trải qua mấy ngày nay thí nghiệm, sự thật cũng chứng minh, cái phương pháp mặt dày theo đuổi cô gái này dường như chỉ thích hợp với Cung Thiếu Đình, hoặc là một số cô gái khác.
Đối với Trương Thốc Xúc mà nói, lại không có hiệu quả như vậy, thậm chí còn phản tác dụng.
Những ngày này, hắn có thể nói là đã phát huy đến cực hạn nguyên tắc "ba không" mà Cung Thiếu Đình đã rót vào cho hắn, nhưng tác dụng thì hắn chẳng thấy đâu, lúc đầu, Tam Bảo còn để ý đến hắn một chút, cùng hắn nói hai câu.
Đến hai ngày sau, thậm chí ngay cả nói cũng chẳng thèm nói với hắn.
"Ai ~ nếu không thì vẫn nên từ bỏ thôi. . ."
Trong lòng Trương Thốc Xúc nghĩ vậy, hắn nói từ bỏ, tự nhiên là từ bỏ việc tiếp tục theo đuổi Nhị Bảo.
Chưa kể thời gian qua, Tứ Bảo và Tam Bảo ngăn cản hắn, tuy rằng vì quật cường mà hắn đều kiên trì được, nhưng cảm giác trong lòng cũng không tốt đẹp cho lắm.
Mà còn, quan hệ giữa hắn và Nhị Bảo dường như cũng không vì vậy mà thân cận hơn, ngược lại xa lánh, đó cũng không phải là điều Trương Thốc Xúc muốn thấy.
Lúc đầu, hắn vì Nhị Bảo giúp hắn can ngăn với Đại Bảo, phần thông minh và hoạt bát của Nhị Bảo dần dần hấp dẫn hắn, khiến hắn muốn làm bạn với nàng.
Nhưng khác với bạn bè bình thường, hắn lại muốn có mối quan hệ tốt hơn một chút.
Tiếp đó, cũng không biết có phải do hắn quá mức trưởng thành sớm không, mà do thường ngày đi theo mẹ hắn xem quá nhiều phim tình cảm Hàn Quốc, tự nhiên liền nảy sinh cái ý nghĩ kia.
Nhưng hắn không hề hiểu cái gọi là thích là như thế nào, chỉ biết là làm như vậy thì quan hệ với Nhị Bảo có thể tốt hơn một chút, vì vậy liền phát sinh ra một loạt sự tình về sau.
"Ừm, cứ vậy đi, từ bỏ. . ."
Cuối cùng, sau một hồi cân nhắc, Trương Thốc Xúc quyết định từ bỏ việc theo đuổi Nhị Bảo, hay nói cách khác là từ bỏ phương pháp làm cho tình bạn của bọn họ tiến thêm một bước.
Huống hồ, bởi vì khoảng thời gian này bị giày vò, bao gồm cả việc học và làm bánh ngọt, hắn lại có rất nhiều theo đuổi mới, ngược lại không coi trọng tình bạn giữa hai người như vậy nữa.
Tuy nhiên, tuy rằng đã từ bỏ việc dây dưa với Nhị Bảo, nhưng chuyện cá cược giữa hắn và Tứ Bảo vẫn chưa kết thúc.
Cùng lắm thì đến lúc đó mình coi như thua cũng không có gì tổn thất, thắng thì cũng chẳng sao, hơn nữa hắn còn đáp ứng với mẹ là kỳ thi giữa tháng lần này sẽ phải vào top mười.
Cứ như vậy, trong đầu mang theo rất nhiều ý nghĩ kỳ quái, Trương Thốc Xúc làm xong bài tập liền đi ngủ.
Hôm sau, mẹ Trương Thốc Xúc đón hắn về nhà, trên đường còn nói cho hắn là bà đã giúp hắn mời được thầy dạy làm bánh, đã ở nhà chờ.
"Thật sao mẹ?"
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc lập tức vô cùng hưng phấn.
"Đương nhiên là thật rồi, mẹ khi nào lừa con chưa? Chính là cái thầy cao điểm ở cửa hàng đồ ngọt mà trước con bảo ngon đó."
Mẹ Trương Thốc Xúc nói.
Vốn dĩ bà muốn mời dì Vương trong nhà dạy Trương Thốc Xúc làm bánh ngọt và bánh quy nhỏ, nhưng sau khi trao đổi thì dì ấy bảo là vì bận việc ở nhà hàng nên không có nhiều thời gian, nên bà đã từ chối khéo.
"Hì hì, cảm ơn mẹ, cho mẹ Bỉ Tâm!"
Nghe được câu trả lời chắc chắn, Trương Thốc Xúc nháy mắt nở đầy nụ cười.
"Lần này mẹ đã tốn rất nhiều công sức, mới khó khăn lắm mới thuyết phục được người ta đến đây, con đừng bỏ dở nửa chừng, phải cố gắng học theo người ta đó, biết chưa?"
Trên đường, mẹ Trương Thốc Xúc không ngừng dặn dò.
Trương Thốc Xúc bình thường làm việc gì cũng tương đối thiếu kiên nhẫn, bà sợ lần này Trương Thốc Xúc lại ba phút nhiệt tình, học một tí rồi lại không còn hứng thú.
"Biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi, đợi con học được làm bánh ngọt, cái bánh đầu tiên làm ra sẽ cho mẹ ăn."
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc lập tức vỗ ngực nói, sự kiên nhẫn của hắn cũng không kém như lời mẹ hắn nói.
"Con chắc là làm cái bánh đầu tiên thì cho mẹ ăn sao?"
"Đúng vậy? Có vấn đề gì sao?"
"Thôi vậy, con cứ tự mình ăn trước đi, mẹ sợ bị độc."
"Mẹ, sao mẹ có thể như vậy. . ."
Cứ như vậy, Trương Thốc Xúc và mẹ hắn vừa nói vừa cười suốt đường, lái xe về đến nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận