Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1377: Cái này cũng quá trẻ tuổi

Chương 1377: Cái này cũng quá trẻ tuổi.
Có thể là, không kể là điêu khắc hay làm nghề y, nhất là đối với nghề bác sĩ, càng thử thách kiến thức và kinh nghiệm của một người. Nếu không thì không phải là xem bệnh mà có khi còn làm bệnh tình người ta chuyển biến xấu.
"Đúng vậy, ba, má, con giới thiệu với hai người, đây là sư phụ của con, Tô Hàng."
Cung Thiếu Đình gật đầu, sau đó vội vàng giới thiệu với Cung Mậu Nhan và Trương Vân.
"Sau đó, sư phụ, đây là ba má của con."
Ngay sau đó, Cung Thiếu Đình lại quay sang giới thiệu ba mẹ mình cho Tô Hàng.
"Sư phụ, người không biết đâu, tối qua con về nhà, ba má con cứ luôn miệng lẩm bẩm nhắc tới người đấy."
Cung Thiếu Đình lại nói thêm, muốn biểu đạt rằng Cung Mậu Nhan và Trương Vân mong chờ gặp Tô Hàng đến mức nào.
Bất quá, có lẽ tối hôm qua hai người họ có chút mong chờ, nhưng hôm nay, khi chính thức gặp mặt Tô Hàng, lại có chút lo lắng.
Không phải vì cái gì khác, mà vì bệnh tình của phụ thân họ, không biết Tô Hàng thật sự có thể chữa khỏi không, hay chỉ là do Cung Thiếu Đình thổi phồng lên.
Tuy rằng hai người họ đều tin vào kỹ thuật điêu khắc của Tô Hàng, dù sao những bằng chứng mà Cung Thiếu Đình đưa ra ngày hôm qua vẫn còn đó, họ muốn không tin cũng không được.
Nhưng làm nghề y và điêu khắc lại là hai chuyện khác nhau, không thể chỉ nghe một mình Cung Thiếu Đình nói, ai cũng hiểu đạo lý "nói miệng không bằng chứng".
"Chào ngài, Tô tiên sinh, tôi thường nghe nhi tử nhà tôi nhắc đến ngài."
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan cũng vội đưa tay ra bắt tay chào hỏi Tô Hàng.
Dù trong lòng vẫn còn chút nghi ngờ và lo lắng, nhưng trên mặt vẫn phải tỏ ra lịch sự, vả lại hôm nay đã đến đây rồi, họ chỉ có thể coi như "mã chết thành ngựa sống".
Biết đâu người trẻ tuổi này lại không đơn giản như vẻ bề ngoài thì sao?!
"Cung thúc tốt!"
Tô Hàng cũng rất lễ phép đáp lại, xét về tuổi thì hắn cũng chỉ hơn Cung Thiếu Đình vài tuổi nên gọi cung thúc cũng không vấn đề gì.
"Nghe Thiếu Đình nhà tôi nói, y thuật của cậu rất giỏi, nên muốn mời cậu qua xem bệnh cho lão gia nhà chúng tôi."
Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan vào thẳng vấn đề, đồng thời cũng là dò xét Tô Hàng.
Nếu như Tô Hàng không giống như Cung Thiếu Đình nói, y thuật không hề cao siêu, thậm chí chỉ một cảm cúm cũng không chữa khỏi, thì chuyến đi này của họ có thể kết thúc ngay lập tức.
"À... Cao siêu thì không dám nhận, phần lớn là do cậu ấy thổi phồng lên thôi, chỉ có thể nói là hiểu biết sơ qua. Về phần bệnh tình của lão gia, tôi phải qua xem rồi mới biết được."
Nghe vậy, Tô Hàng cười khẽ rồi khiêm tốn đáp lại.
Hắn tất nhiên nghe ra ý dò xét trong lời của Cung Mậu Nhan, nên cách nói chuyện cũng chừng mực, không nói quá hoàn hảo cũng không hạ thấp mình.
Nhưng vừa nghe hắn nói vậy, Cung Thiếu Đình có chút không vui, chưa đợi Cung Mậu Nhan và Trương Vân kịp lên tiếng.
"Sư phụ, người khiêm tốn quá rồi, rõ ràng lợi hại như vậy, cả giáo sư y khoa kia mà..."
Cung Thiếu Đình liền nói thẳng không chút kiêng kỵ.
Nhưng hắn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt của Tô Hàng ngăn lại, Cung Thiếu Đình cũng không phải đồ ngốc, biết nói chuyện cũng phải xem trường hợp, phần sau của câu nói nhỏ dần.
"Tô tiên sinh quá khiêm tốn."
Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan cũng theo đó lên tiếng, và tất cả biểu hiện của bọn họ đều được cả hai vợ chồng Cung Mậu Nhan để ý.
Đồng thời, Cung Mậu Nhan và Trương Vân, sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, không khỏi đánh giá cao Tô Hàng, trong lòng dấy lên chút hy vọng.
Có lẽ người trước mắt này, thật sự xuất sắc như lời Cung Thiếu Đình nói sao?!
Chỉ cần nhìn cách đi đứng và cư xử, đã thấy vô cùng chững chạc, không giống một người trẻ tuổi, mà giống một ông lão mấy chục tuổi trầm ổn, mang đến cảm giác an tâm.
Mà Tô Hàng lại không kiêu không nóng vội, trước những lời khen của người khác, hắn làm như không nghe thấy gì, trên mặt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.
Ngoài ra, qua hành động Tô Hàng ngăn Cung Thiếu Đình vừa rồi, có thể thấy rõ Cung Thiếu Đình rất tôn trọng Tô Hàng.
Nếu không, sẽ không chỉ vì một ánh mắt mà Cung Thiếu Đình đã lập tức im lặng.
Cung Mậu Nhan và Trương Vân nghĩ lại cẩn thận, nếu đổi họ vào vị trí của Tô Hàng khi nãy, chỉ sợ khi họ liếc mắt, Cung Thiếu Đình đừng nói không có phản ứng gì, có khi còn cãi tay đôi với họ ấy chứ.
"Tô tiên sinh, đây là quà tôi chuẩn bị cho ngài, mong ngài nhận cho, đừng ghét bỏ."
Sau đó, Cung Mậu Nhan lấy ra một hộp ngọc thạch cực phẩm đã chuẩn bị trước, đưa cho Tô Hàng.
"Không không không, tôi không thể nhận."
Thấy vậy, Tô Hàng thậm chí còn không thèm nhìn xem bên trong là cái gì, liền đẩy trở lại cho Cung Mậu Nhan.
Vì cái gọi là "vô công bất thụ lộc", hắn còn chưa làm gì, ngày hôm qua đã nhận của Cung Thiếu Đình chút quà rồi.
Hôm nay mà nhận nữa, có vẻ không hay cho lắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận