Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 309: Một ngày bằng một năm cảm giác

Bạch Đồng Sinh biết tình huống của phụ thân mình nguy hiểm đến mức nào. Bởi vì trước đó Vương Khánh Long đã nói, ca phẫu thuật này nếu giao cho bác sĩ khác thì tỷ lệ thành công cực kỳ thấp. Nếu may mắn thành công, cụ ông kia có khả năng hồi phục. Còn không thành công thì người đó có thể trực tiếp không qua khỏi ngay trên bàn mổ. Vì vậy trong quá trình phẫu thuật, hắn luôn nơm nớp lo sợ, chỉ sợ ca mổ thất bại, thậm chí không có cách nào gặp lại phụ thân mở mắt ra. Hiện tại, Tô Hàng đã thành công hoàn thành ca phẫu thuật, nói anh là ân nhân của hắn cũng không có gì quá đáng. Đối diện với lòng biết ơn của Bạch Đồng Sinh, Tô Hàng chỉ cười nhạt gật đầu. Thấy vậy, Bạch Đồng Sinh tiếp lời: "Bác sĩ Tô, sau này nếu có gì cần giúp đỡ, anh cứ việc nói cho tôi biết!". "Chỉ cần là việc tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp!" Nghe vậy, Tô Hàng lắc đầu nói: "Đây là trách nhiệm của tôi thân là bác sĩ, bộ trưởng Bạch nói vậy là không thích hợp." Khẽ sững người, Bạch Đồng Sinh cười gật đầu: "Không sai, là tôi đường đột." Hắn tiếp tục đổi chủ đề, nói: "Chờ khi phụ thân tôi hồi phục xuất viện, không biết bác sĩ Tô có thời gian không, cùng nhau ăn một bữa cơm?" "Thật ra tôi chỉ là đến giúp đỡ tạm thời thôi." Tô Hàng cười cười, lắc đầu nói: "Đợi khi cụ Bạch Khang phục, tôi liền muốn về Thượng Hải, không thể để vợ con chờ quá lâu." "Vậy à..." Nghe Tô Hàng từ chối khéo, trên mặt Bạch Đồng Sinh lộ ra chút tiếc nuối. Hắn thật sự muốn cảm tạ Tô Hàng một lần thật tốt. Nhưng tình huống này đúng là khó xử. . . Bất quá, cũng không phải không có cách nào. Nghĩ một lát, Bạch Đồng Sinh lại nói thêm: "Bác sĩ Tô, nếu anh không ngại, trước khi anh đi, tôi mời anh một bữa cơm thì sao?" "Anh định khi nào đi thì nói cho tôi một tiếng là được!" "Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, sẽ không làm lỡ anh quá lâu!" "Cái này..." Nghe vậy, Tô Hàng trầm ngâm suy nghĩ, sau đó gật đầu đáp ứng: "Được thôi." Đối phương đã nói như vậy, nếu như mình lại từ chối thì ngược lại có vẻ hơi không thích hợp. Nhìn về phía Bạch Vũ Xuyên đang được đẩy vào phòng bệnh, Tô Hàng tiếp tục cười nhạt nói với Bạch Đồng Sinh: "Một lát nữa thuốc mê hết tác dụng, cụ Bạch có thể sẽ cảm thấy khó chịu, người nhà nên quan tâm." "Ngoài ra, nếu có tình huống gì, các vị nhất định phải thông báo ngay cho tôi." "Bởi vì ca phẫu thuật tuy thành công nhưng vẫn còn trong một tuần theo dõi." "Trong một tuần này, nếu không có vấn đề gì khác thì các vị mới có thể yên tâm." Tô Hàng dặn dò khá nhiều, nhưng Bạch Đồng Sinh một chữ không bỏ sót ghi vào lòng. "Làm phiền anh, bác sĩ Tô!" Lại trịnh trọng nắm chặt tay Tô Hàng cảm tạ vài câu, Bạch Đồng Sinh cùng cha mình tiến về phòng bệnh. Chờ bọn họ đi xa, Tô Hàng quay đầu nhìn Mẫn Bằng nói: "Chủ nhiệm Mẫn, làm phiền anh nói với viện trưởng Vương một tiếng, tôi hơi mệt chút, muốn về nghỉ trước." "Nếu cụ Bạch có tình huống gì thì bảo ông ấy báo cho tôi trước." "Được..." Mẫn Bằng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Hàng, gật gật đầu. Nhìn Giản Thành Công một chút, Tô Hàng nhanh chân rời đi. Ca phẫu thuật này làm lâu như vậy, toàn bộ quá trình thần kinh căng cứng, anh thật sự rất mệt. Nếu không nhanh về thì có lẽ anh sẽ ngủ ngay ở đây mất. "Đi thôi." Thấy Giản Thành Công còn đang nhìn chằm chằm bóng lưng Tô Hàng ngẩn người, Mẫn Bằng vỗ vai hắn. Nghe vậy, Giản Thành Công nhìn Mẫn Bằng, cau mày nói: "Nếu không tận mắt chứng kiến, tôi tuyệt đối sẽ không tin một người trẻ tuổi như vậy lại có năng lực xuất sắc đến vậy." "Đúng vậy." Gật đầu cười khổ một tiếng, Mẫn Bằng cũng lại nhìn bóng lưng Tô Hàng, cảm khái lắc đầu: "Còn có thể nói gì nữa đây? Chỉ có thể nói là lão thiên gia ban cho cơm ăn thôi!" "Đi thôi! Đi nói với viện trưởng Vương một tiếng." Nói xong, hắn bất đắc dĩ thở dài, cũng hướng cuối hành lang đi đến. . . Trong một tuần tiếp theo, Tô Hàng vẫn luôn ở lại kinh thành. Cứ rảnh là anh sẽ gọi video về cho gia đình. Ban đầu một hai ngày anh cũng không thấy có gì. Đến mấy ngày sau, bắt đầu trở nên càng ngày càng khó khăn. Không còn cách nào. Thật sự là quá nhớ vợ con. Chỉ hơn một tuần lễ thôi mà đã khiến anh thực sự cảm nhận được cảm giác một ngày bằng một năm. Mãi đến khi Bạch Vũ Xuyên thuận lợi vượt qua giai đoạn nguy hiểm, Tô Hàng lập tức đặt vé máy bay về Thượng Hải. Bạch Đồng Sinh biết anh muốn về, ngay lập tức hỏi thời gian anh về rồi sắp xếp chỗ ăn cơm. Bữa tiệc được tổ chức tại một khách sạn. Không quá sang trọng nhưng cũng không bình thường. Khi hai người vừa ngồi xuống, Bạch Đồng Sinh đã nâng ly rượu, muốn mời Tô Hàng một ly. Chỉ là nghĩ đến hôm nay sẽ được về gặp mấy cục cưng nhỏ, Tô Hàng cuối cùng quyết định lấy trà thay rượu. Biết được lý do, Bạch Đồng Sinh cũng không giận, vẫn vui vẻ như thường. "Không ngờ bác sĩ Tô còn trẻ như vậy đã có con." Nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tô Hàng, Bạch Đồng Sinh tặc lưỡi. Vương Khánh Long đã không nói cho ông biết tuổi của Tô Hàng. Dựa trên kinh nghiệm của mình, ông đoán Tô Hàng nhiều nhất cũng chỉ hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Những bác sĩ khác hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi thì nhiều lắm cũng chỉ xem như bác sĩ thực tập thôi nhỉ? Còn Tô Hàng đã có thể là bác sĩ chủ trị. Lại một lần nữa cảm khái trong lòng, Bạch Đồng Sinh bất đắc dĩ cười nói: "Đáng tiếc bác sĩ Tô không thường ở kinh thành, nếu không sau này phụ thân tôi có vấn đề gì, tôi có thể trực tiếp tìm anh." "Năng lực của viện trưởng Vương bọn họ cũng không tệ." Tô Hàng nghe vậy, khiêm tốn cười nói. Coi như mình thường ở kinh thành, chuyện này cũng không có khả năng. Một là, bản thân không phải bác sĩ thật sự. Thứ hai, mình không có ý định điều trị bệnh nhân lâu dài. Thỉnh thoảng một lần thì được. Ngày nào cũng bận rộn như vậy thì ngay cả các con ở nhà cũng ít khi được gặp mặt, mình cũng không muốn. "Không nói nữa, sau này bác sĩ Tô có đến kinh thành thì nhất định phải cho tôi biết." Cười ha ha, Bạch Đồng Sinh lại nâng ly rượu lên. Tô Hàng cười nâng ly trà, hai người vừa muốn chạm ly thì điện thoại của anh đột nhiên reo. Nhìn thông tin cuộc gọi hiển thị, Tô Hàng nhíu mày. Nói với Bạch Đồng Sinh một câu "Chờ một lát", anh liền cầm điện thoại ra ngoài. Điện thoại là của Ngô Thụy Hâm. Vào lúc này, Ngô Thụy Hâm gọi điện, chắc chắn chỉ vì một việc. Vụ gây tai nạn xe cộ! Trước kia chính anh đã điều tra việc này nhưng không có manh mối, bởi vậy mới tìm Ngô Thụy Hâm hỗ trợ. Lúc đó Ngô Thụy Hâm nói, nếu có tin tức gì thì sẽ thông báo trước. Bây giờ xem ra, chắc là đã có tin tức rồi. . . Hít sâu một hơi, Tô Hàng bắt máy. Ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía trước, anh trầm giọng hỏi: "Alo, Ngô tiên sinh, có phải là sự việc kia đã có tin tức rồi không?" "Ừ, có tin rồi." Đầu dây bên kia, giọng nói của Ngô Thụy Hâm cũng khá nghiêm túc. Khẽ thở dài, anh ta tiếp tục nói: "Tôi dựa vào miêu tả chiếc xe của người nhà anh, đã cẩn thận điều tra thêm." "Sau đó tra ra được chủ xe là Thẩm Trạch Minh, con trai của chủ tịch công ty TNHH xây dựng Long Hưng, Thẩm Quý Nhi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận