Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1170: Gừng đúng là càng già càng cay a!

Chương 1170: Gừng đúng là càng già càng cay a!
"Ta thử xem!"
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc cũng không suy nghĩ nhiều, liền cầm lấy dao nĩa, cắt một miếng bánh ngọt rồi đưa vào miệng mình.
"Ta cũng nếm thử!"
Tiếp theo đó, Đường Trúc cũng dùng dao nĩa. Nàng dù có linh cảm bản năng là chỗ nào đó hơi sai sai, nhưng mẹ của Trương Thốc Xúc đã ăn, lại còn nói như vậy, nên nàng cũng bỏ qua những lo lắng trong lòng.
"Á hừ, hừ! Thật khó ăn, cái này là cái gì?"
Ngay sau đó, miếng bánh ngọt mà Trương Thốc Xúc vừa mới cho vào miệng đã bị cậu ta nhả hết ra, một vị chua chát khó chịu lan tỏa trong miệng hắn. Cái vị này thực sự không phải người bình thường có thể nuốt nổi, giờ đây mấy miếng bánh vừa ăn vào trong miệng, giờ đều bị cậu ta nôn hết ra ngoài, không sót miếng nào.
Thấy vậy, Đường Trúc mắt trợn tròn, lúc này nàng mới nhận ra, hóa ra mình và Trương Thốc Xúc đều đã bị mẹ hắn cho leo cây. Có điều giờ mới nhận ra thì cũng đã muộn.
"Ọe~"
Ngay sau đó, Đường Trúc liền ghé vào thùng rác, nôn lên nôn xuống, cái vị chua loét ấy thực sự khiến nàng không tài nào chịu nổi.
"Có phải bánh ngọt ngươi nướng không kiểm soát tốt nhiệt độ không?"
Đường Trúc súc miệng vài lần, khó khăn lắm mới dễ thở hơn chút, rồi mới phân tích.
"Điều này cũng không đúng, bánh ngọt của hai ta đều bỏ vào cùng lúc mà, khả năng cao là do nguyên liệu nấu ăn của ngươi không cân đối quá nhiều..."
Dừng một chút, Đường Trúc nghĩ ngợi, lại thấy có chút không ổn, nên nói.
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc không hề để ý tới, mà lại nhìn mẹ mình, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
"Lão mụ, ngươi lừa ta!"
Nếu phải dùng một từ ngữ để hình dung lời nói của Trương Thốc Xúc lúc này, thì có lẽ chỉ có thể là vặn vẹo hết cỡ. Mặt cậu ta nhăn nhó thành một đống, vừa nghĩ tới cái vị khó chịu vừa rồi, cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác có chút kinh khủng.
"Giờ thì biết là ta hố ngươi hả? Vậy khi nãy ngươi biết bánh ngọt làm chưa xong, lại kêu ta thử xem, lúc lừa ta sao không chịu nói hả?"
Mẹ Trương Thốc Xúc trừng mắt nhìn hắn, chỉ một câu nói thôi đã làm cậu xẹp lép.
Lúc này, cậu chỉ có thể không ngừng cảm thán trong lòng, đúng là gừng càng già càng cay nha! Mình dù có nghịch ngợm thế nào, cũng không đấu lại được mẹ mình, không thấy cả chị Đường Trúc của cậu cũng bị gài vào đó sao?
"Thôi được rồi, nếu sau này ngươi lại làm ra bánh ngọt như thế này, thì từ nay về sau cơ bản là có thể rời xa nhà bếp rồi."
Ngay sau đó, mẹ Trương Thốc Xúc lập tức cắt ngang lời cãi cố của cậu, không chút nể nang đả kích.
"Ta, ta đây chẳng phải mới lần đầu bắt đầu làm bánh ngọt sao, làm ra được như vậy đã tốt lắm rồi, mụ mụ tin tưởng ta đi, lần sau ta nhất định sẽ làm ngon hơn."
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc lập tức kịch liệt phản bác.
Thấy Trương Thốc Xúc như vậy, Đường Trúc có hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ Đường Trúc lo lắng rằng việc đả kích Trương Thốc Xúc như vậy, có thể sẽ khiến cậu ấy không gượng dậy nổi, từ bỏ làm bánh ngọt, không ngờ mẹ Trương Thốc Xúc vừa nói vậy, cậu ta ngược lại còn rất kiên cường.
"Ồ? Vậy sao?"
Mẹ Trương Thốc Xúc nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ không tin.
Trong khoảnh khắc, Trương Thốc Xúc bị mẹ nhìn chằm chằm tới nỗi có chút chột dạ, lại quay đầu nhìn về phía Đường Trúc, mặt mày cầu xin giúp đỡ.
"Ngươi nói đúng không? Chị Đường Trúc..."
Trương Thốc Xúc nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt xin giúp đỡ càng lộ rõ.
"Ừm, chắc là..."
Nghe vậy, Đường Trúc cũng chỉ biết nhếch môi, rồi gắng gượng thốt ra mấy chữ.
"Vậy sao?"
Mẹ Trương Thốc Xúc nhíu mày càng chặt hơn, nếu như đứa nhỏ này thật sự không có chút thiên phú học nấu nướng nào, còn không bằng bắt nó đi học cho xong. Trốn ở trong bếp cả ngày như vậy, thực sự là phí thời gian.
"Cung phu nhân, bánh ngọt hôm nay, ừm... là do Trương Thốc Xúc mới làm lần đầu, nên không kiểm soát được tỷ lệ các nguyên liệu, đợi đến mai ta sẽ nói kỹ càng với cậu ấy về lượng nguyên liệu cần thêm."
Dừng một chút, Đường Trúc mới chủ động đứng ra giải thích.
Thấy vẻ mặt của mẹ Trương Thốc Xúc như vậy, Đường Trúc thoáng cảm thấy rằng mình có thể sẽ bị thất nghiệp bất cứ lúc nào.
Cô đã vất vả lắm mới tìm được một công việc nhẹ nhàng, đơn giản, lương cao, cô không muốn cứ thế mà bị mất trắng.
"Ừm... Tuy ta không thể đảm bảo bánh ngọt ngày mai cậu ấy làm sẽ ngon thế nào, nhưng ít nhất có thể ăn được là không thành vấn đề."
Sau đó, Đường Trúc lại chắc chắn bổ sung một câu.
Rồi lúc này, cô mới thấy mẹ Trương Thốc Xúc đang nhíu chặt mày từ từ giãn ra, điều này khiến Đường Trúc thở phào một hơi.
"Vậy cũng được, lần đầu thử làm bánh ngọt, thành ra như vậy cũng có thể hiểu được, nhưng mà Trương Thốc Xúc, ngươi phải cho ta học hành nghiêm túc đấy nhé, có nghe thấy không?"
Tiếp theo đó, bà lại giáo huấn Trương Thốc Xúc.
Mẹ của Trương Thốc Xúc không phải thực sự muốn đuổi Đường Trúc, chỉ là muốn mượn cơ hội này nhắc nhở đối phương, để cô ấy khi dạy Trương Thốc Xúc làm bánh, có thể nghiêm túc hơn một chút. Nếu không, nếu mà cứ để thêm vài ngày như vậy nữa, làm ra bánh ngọt vẫn không vừa ý, thì đúng là không chấp nhận được.
"Biết, biết rồi, mụ mụ."
Nghe vậy, Trương Thốc Xúc cũng liên tục gật đầu đáp ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận