Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 410:Để mắt tới hai con vịt

Chương 410: Để mắt tới hai con vịt
Sau một hồi Nhị Bảo cố gắng giải thích, huấn luyện viên cuối cùng cũng hiểu ý nàng. Nhìn Nhị Bảo cười bất đắc dĩ, huấn luyện viên liền nói: "Chờ các cháu càng về sau, cũng sẽ phải tập nổi phù phù phù như sủi cảo thôi."
"Không muốn tập kiểu sủi cảo..."
Đúng lúc này, một bên đột nhiên vang lên giọng Ngũ Bảo có chút buồn bực.
Tô Hàng và Lâm Giai nhìn sang Ngũ Bảo, lúc này mới phát hiện con bé đang nhíu chặt mày, chu mỏ nhỏ, bộ dạng không tình nguyện.
Quan sát biểu hiện của Ngũ Bảo một chút, Lâm Giai như nghĩ ra điều gì đó, nhẹ nhàng giật áo Tô Hàng, sau đó ghé tai hắn nhỏ giọng nói: "Còn nhớ hồi trước chúng ta đi hưởng tuần trăng mật không?"
"Khi đó ở bờ biển, Tiểu Yên hình như rất sợ nước biển..."
"Anh nói xem, con bé có phải ghét bơi lội không?"
Nói đến đây, Lâm Giai có chút lo lắng khẽ nhíu mày.
Nghe vợ nói, Tô Hàng cũng nhẹ nhàng nhíu mày, như có điều suy nghĩ gật đầu: "Cũng không phải là không có khả năng."
Nghĩ một chút, hắn lại vội nói tiếp: "Nhưng bể bơi và biển cả vẫn khác nhau một chút, cứ để con bé thử xem đã."
"Nếu con bé thật không thích, chúng ta sẽ cho nó đổi sang thứ nó thích."
"Ừ."
Gật đầu, Lâm Giai một lần nữa nhìn về phía Ngũ Bảo.
Tuy bé nói thầm một câu như vậy, nhưng cũng không hề tỏ ra ghét bơi lội.
Về điều này, Tô Hàng và Lâm Giai cũng chỉ có thể tiếp tục quan sát.
Sau một thời gian làm quen, huấn luyện viên bắt đầu dẫn theo mấy đứa nhỏ kia, trải nghiệm cảm giác ở trong nước. Thấy bọn trẻ không hề kháng cự, Tô Hàng và Lâm Giai cũng tạm thời yên tâm.
Hai giờ sau, buổi học kết thúc.
Vì mấy đứa nhỏ muốn đi thay quần áo, Tô Hàng và Lâm Giai liền ra ngoài chờ.
Mười mấy phút sau, mấy đứa trẻ đã thay đồ xong, dưới sự dẫn dắt của nhân viên cửa hàng, một đường chạy chậm lao ra, sau đó liên tiếp nhào vào lòng ba ba mụ mụ.
"Ba ba, đói!"
Nhị Bảo ngẩng đầu, đáng thương xoa bụng nhỏ.
Nhìn bộ dạng tủi thân của Nhị Bảo, Tô Hàng khẽ cười, xoa khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của nàng, rồi nói: "Để Tiểu Ngữ nhà ta đói gầy mất rồi."
"Vậy ba ba mụ mụ đưa các con đi ăn cơm nhé!"
Nói xong, Tô Hàng nhận đồ từ nhân viên cửa hàng.
Mấy đứa nhỏ chủ động nắm tay nhau, ngoan ngoãn đứng cạnh ba ba mụ mụ, cười đùa rời khỏi bể bơi.
Nhìn bóng dáng kháu khỉnh của mấy đứa nhỏ, một nhân viên cửa hàng cảm thán hâm mộ.
"Nhìn con nhà người ta xem, sáu đứa trẻ, rõ ràng mới hai tuổi, không ồn ào không quấy, lại nghe lời."
"Nhìn lại thằng con tôi xem, cả ngày leo trèo khắp nhà, hận không thể vén cả mái nhà cho tôi..."
Một nhân viên khác nghe vậy cũng đầy cảm xúc gật đầu.
Nhìn mấy đứa trẻ đang đi xa, cô lắc đầu: "Con ngoan là con nhà người ta, quả thực là chân lý xưa nay không đổi."
"Thôi đi, đừng có hâm mộ."
Cửa hàng trưởng vỗ tay, lắc đầu nói: "Một lát nữa còn có nhóm học viên khác, tranh thủ thời gian chuẩn bị đi!"
"Vâng."
Đồng loạt đáp lời, các nhân viên lại tiếp tục bận rộn.
...
Cùng lúc đó, mấy đứa nhỏ đã cùng ba ba mụ mụ lên lầu, đi đến một khu khác trong cửa hàng.
Bể bơi ở tầng một của cửa hàng.
Ngoài bể bơi, các khu vực khác đều là những cửa hàng đủ loại.
Ví dụ như cửa hàng đồ uống, cửa hàng trang sức, hay như các quán ăn.
Nghĩ ngợi, Tô Hàng và Lâm Giai quyết định cho mấy đứa nhỏ ăn tạm một bữa ở trong trung tâm thương mại. Bây giờ mà về nấu cơm thì không kịp mất. Chờ về đến nhà, chắc đám tiểu bảo bối đã đói lăn ra mất rồi.
"Các con muốn ăn gì?"
Dừng chân trước mấy cửa hàng, Tô Hàng và Lâm Giai chỉ các cửa hàng xung quanh.
Thực ra mấy đứa nhỏ không phân biệt được xung quanh bán đồ ăn gì.
Nhưng Tô Hàng và Lâm Giai vẫn quyết định trao quyền quyết định cho chúng. Cũng coi như rèn luyện khả năng nhận biết của bọn trẻ.
Nghe ba ba mụ mụ nói, ánh mắt của mấy đứa nhỏ bắt đầu nhìn xung quanh.
Ánh mắt của các bé khác đều dừng lại ở biển hiệu KFC màu sắc rực rỡ.
Nhị Bảo đảo mắt một vòng, dừng lại ở một em bé đang cầm miếng gà rán.
Ánh mắt của Tam Bảo lại dừng lại ở một quán Mèo Già.
Mặt tường của Mèo Già phía bên ngoài siêu thị là tường kính.
Phía trên là kính bình thường, phía dưới là kính mờ. Qua lớp kính, có thể thấy rõ một vài lồng mèo bên trong, và những chú mèo đang lắc lư đuôi đi lại khắp cửa hàng.
Trong quán, ngoài mèo còn có hai con vịt Kohl và vài con thỏ lông dài.
Chú ý tới những con vật nhỏ này, mắt Tam Bảo lập tức sáng lên. Mắt bé gần như không chớp, cứ nhìn chằm chằm vào các con vật nhỏ bên trong quán Mèo Già.
Đặc biệt là hai con vịt Kohl, ngay lập tức thu hút sự chú ý của bé. Hai con vịt Kohl đi đến đâu, mắt bé cũng dõi theo tới đó.
Cùng lúc Tam Bảo đang chăm chú nhìn, Lục Bảo cũng để ý đến chú thỏ lông dài trong quán Mèo Già. Lần đầu tiên nhìn thấy chú thỏ lông dài như vậy, bé có vẻ hơi sợ.
Nhưng cũng không hẳn là sợ hãi. Nói là sợ hãi thì đúng hơn là tò mò. Bên cạnh sự tò mò, còn có cả chờ mong và vui vẻ.
Trong lúc nhất thời, hai bé đều dán mắt vào trong quán Mèo Già. Trong khi các anh chị em đang chọn đồ ăn, hai bé vô thức đi thêm mấy bước về phía quán mèo.
Đến cả cô em nhát gan Tiểu Lục Bảo, cũng bất giác một mình đến gần. Cuối cùng Tô Hàng cũng phát hiện hai bé đã tách đoàn, vội vàng quay lại tìm.
"Cười Cười, Tiểu Nhiên, hai con đang làm gì đó?"
Bất đắc dĩ nhìn hai cô con gái đang chăm chú nhìn, không hề hay biết gì đến sự có mặt của mình, Tô Hàng không khỏi thở dài. May mà hắn còn kịp đếm số người trước khi dẫn Đại Bảo bọn chúng vào KFC. Nếu không, có khi hai đứa bé này đã phải phát loa tìm người ở cửa hàng rồi.
"Ba ba!"
Nghe tiếng ba ba, Tam Bảo lập tức vui vẻ quay đầu. Hai mắt sáng như sao nhìn ba, bé vô cùng hưng phấn nhảy cẫng lên, sau đó ra sức nắm chặt tay ba, chỉ vào trong quán Mèo Già hô to: "Vịt! Đáng yêu!"
"Hả?"
Nhìn bộ dáng hưng phấn của con gái, Tô Hàng nghi hoặc nhìn vào trong quán Mèo Già.
Khi thấy hai con vịt Kohl đầu tròn, bụng tròn, trên cổ còn đeo khăn, hắn lập tức dở khóc dở cười.
Chết tiệt... Thời buổi này, trong quán mèo còn cần vịt ra đón khách sao?
Nhưng nghĩ đến giống loài của hai con vịt này thì cũng không phải không có lý.
Dù sao chúng cũng là hai con vịt có giá trị trên vạn tệ...
Khẽ nhíu mày, Tô Hàng có chút do dự nhìn Tam Bảo. Hắn nhận ra, bé con nhà mình đã để mắt tới hai con vịt này và có ý muốn nuôi chúng.
Nhưng việc nuôi vịt trong nhà, trước đây hắn chưa từng nghĩ đến. Nghĩ đến đột ngột thế này, cảm thấy hơi khó xử.
Trong lúc Tô Hàng còn đang suy nghĩ nên trả lời Tam Bảo như thế nào thì Lục Bảo bên cạnh cũng đã kéo nhẹ áo hắn. Cô bé chớp đôi mắt nhỏ chờ mong, mếu máo nói nhỏ: "Ba ba, thỏ thỏ..."
"Tiểu Nhiên muốn..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận