Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 140: Ngươi phân biệt là cái nào học ?

Chương 140: Ngươi học phân biệt từ đâu ra? Về chuyện này, Tô Hàng ngược lại rất bình tĩnh. Bởi vì phản ứng của gã quản lý cửa hàng này, ít nhiều nằm trong dự liệu của hắn. Đưa đồ vật, là đại diện cho một phần thái độ. Thứ nhất, hắn có thể cho khách hàng đang vây xem bên cạnh biết, bảo trai cư của bọn họ là một cửa hàng dám chịu trách nhiệm, có lương tâm. Thứ hai, hắn đang lấy lòng Tô Hàng, hy vọng Tô Hàng đừng truy cứu đến cùng. Bởi vậy, dù phải bồi thường tiền ngược lại, hắn cũng vui lòng. Chỉ cần có thể giữ được tấm biển hiệu bảo trai cư này! Nhìn chiếc vòng ngọc trong tủ kính bên cạnh, Tô Hàng khẽ nhíu mày, không lên tiếng. Gã quản lý cửa hàng khẽ ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn. Ngay khi gã đang chờ Tô Hàng nhận lấy, Tô Hàng lại thờ ơ lắc đầu. “Khi vấn đề đã rõ, thì không cần phải ‘xin lỗi’.” Vòng ngọc này, tuy là ngọc thật, nhưng cũng chỉ là một món đồ chơi nhỏ không đáng tiền. Với lại ngọc này, so với vòng ngọc hoa mai trên tay Lâm Giai, cũng không xứng, chẳng có tác dụng hỗ trợ gì. Nói khó nghe một chút. Còn không bằng món hàng giả vừa nãy dùng được. Tặng cho mẹ hoặc mẹ vợ sao? Tô Hàng cảm thấy mình không làm được. Tặng cho người khác? Cũng không có ai để tặng. Nếu là một món đồ không dùng được mà lại không đáng tiền, vậy nhận làm gì? Gã quản lý cửa hàng dường như không ngờ Tô Hàng lại từ chối. Vừa nghe Tô Hàng nói không cần, gã còn có chút không hiểu ra sao. Khi thấy vòng ngọc hoa mai trên tay Lâm Giai, gã lập tức tỉnh ngộ. Thì ra người ta không lọt vào mắt xanh. Trong lòng thở dài một tiếng, gã quản lý cửa hàng tiếp tục giữ bình tĩnh, lặng lẽ thu vòng ngọc lại, rồi cười ha hả với Tô Hàng. “Tiên sinh thật độ lượng. Nếu ngài đã nói vậy, thì tôi cũng không ép.” “Vậy còn tên nhân viên bán hàng này thì sao?” Trịnh Nhã Như bên cạnh cau mày, chỉ vào tên nhân viên nam. Nghe vậy, gã quản lý cửa hàng vội nói: "Đương nhiên là đuổi! Loại nhân viên bán hàng phá hoại thanh danh này, tôi còn dám giữ lại trong tiệm làm gì nữa!” Nói xong, gã quay người lại mặt đối mặt với nhân viên bán hàng, chỉ vào mũi hắn mà mắng nhiếc. "Mày mau thu dọn đồ đạc, hôm nay cút xéo cho tao!" "Ông chủ, tôi... Tôi không cố ý!" Nhân viên bán hàng hốt hoảng, muốn cầu xin cho mình. Lúc đầu hắn còn nghĩ, nhiều nhất là bị trừ lương một thời gian. Nhưng không ngờ chuyện lại ầm ĩ đến vậy. Bây giờ ngay cả chén cơm này cũng không giữ được! Đối diện với dáng vẻ ăn nói khép nép của nhân viên bán hàng, gã quản lý cửa hàng thật sự làm tới “thiết diện vô tư”. Sắc mặt của gã lạnh lùng, hoàn toàn tương phản với lúc đối diện Tô Hàng. Nhìn bộ dạng như vậy, đúng là không hề nể nang chút nào. Bất quá việc sa thải nhân viên bán hàng, cũng là quyết định được gã quản lý cửa hàng suy tính cẩn thận. Dù sao bây giờ nhiều người đang nhìn như vậy. Gã đã đổ hết lỗi lên người tên nhân viên này. Hiện tại nếu không trừng trị hắn, không được rồi. "Không cần nói gì nữa, tháng này tiền lương coi như cho mày, mày cũng tự an ủi đi." "..." Nhân viên bán hàng thấy gã quản lý không có ý nhượng bộ, ánh mắt trong nháy mắt đầy oán hận. Bởi vì chuyện vòng ngọc là hàng giả, không liên quan đến hắn. Mấy món hàng trong tiệm, đều do gã quản lý tự tay làm ra. Nhưng một giây sau, ánh mắt hắn lại trở nên suy sụp. Bởi vì cái nồi này, hắn không thể không cõng. Đầu tiên, chiếc vòng ngọc này là do hắn không bắt được mới bị vỡ. Nếu vòng ngọc không vỡ, chuyện vòng ngọc là giả có thể sẽ không bị khui ra. Hắn biết, một tiệm đồ cổ có thể lăn lộn đến mức có được danh tiếng ở cái con đường này, sau lưng không có thế lực mới lạ. Hắn chỉ là một nhân viên quèn, nếu chọc giận gã quản lý, sẽ chỉ rước họa vào thân. Đứng im lặng tại chỗ vài giây, nhân viên bán hàng ủ rũ bước về phía trong cửa hàng. Nhìn bóng lưng hắn, Tô Hàng hờ hững thu tầm mắt lại. Ngay khi gã quản lý chuẩn bị trò chuyện vài câu với Tô Hàng, Lâm Giai khẽ giật ống tay áo Tô Hàng. "Tô Hàng, chúng ta đi thôi, em không muốn ở đây nữa..." Cô ấy nhíu chặt đôi mày thanh tú, trông hơi khó chịu. Các khách hàng khác trong tiệm, vẫn tụ tập vây xem xung quanh. Những ánh mắt đó khiến cô ấy có chút không chịu nổi. "Ừ, chúng ta đi thôi." Tô Hàng nói xong, chuẩn bị đưa Lâm Giai rời đi. Đúng lúc này, gã quản lý cửa hàng đột nhiên cười ha hả bước lên một bước, đưa danh thiếp cho Tô Hàng. "Tiên sinh, chuyện hôm nay, thực sự có chút không vui.""Nhưng Cừu mỗ vẫn muốn dày mặt kết giao bạn bè với ngài, ngài thấy thế nào?” “…” Cúi đầu nhìn danh thiếp, Tô Hàng suy nghĩ. Cừu Chính Tín? Chính trực coi trọng chữ tín? Thật khiến người ta không ngờ tới. Tô Hàng khẽ lắc đầu, nhận lấy danh thiếp. Không chừng sau này sẽ có chỗ cần dùng, cứ nhận vậy. "Không biết quý danh của tiên sinh?" Cừu Chính Tín thấy Tô Hàng nhận danh thiếp, ha ha cười nhìn về phía Tô Hàng. Liếc mắt nhìn hắn, Tô Hàng tùy ý nói: "Tôi họ Tô." Tên đầy đủ, Tô Hàng không nói, Cừu Chính Tín ngược lại cũng không để ý. Gã giật mình gật gật đầu, rồi chắp hai tay trước người, cúi đầu với Tô Hàng. "Tô tiên sinh, sau này có cơ hội gặp lại." "Ừ." Gật đầu, Tô Hàng đưa Lâm Giai đi ra ngoài. Không còn chuyện để xem, những khách hàng trong tiệm cũng tản ra. Vì Cừu Chính Tín xử lý thỏa đáng, có khách còn ở lại xem đồ cổ. Có người thì sợ mua phải hàng giả, lo lắng rời đi. Có thể nói lần này bảo trai cư cũng không hẳn không thiệt hại. Bất quá vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của Cừu Chính Tín. Với lại vì hắn xử lý kịp thời. Theo thời gian trôi qua, những ảnh hưởng này cũng sẽ dần dần giảm bớt. Khách nên đến thăm, vẫn sẽ đến. Bởi vì rất nhiều người đến đây, ngoài những người có tiền muốn mua về cất giữ, thì những người khác mang theo tâm lý đánh bạc. Chỉ mong mình có thể mua được một món đồ quý giá với giá cực thấp, sau đó một đêm giàu to. Cho nên cho dù bọn họ biết trong tiệm có hàng giả, cũng có thể sẽ vẫn ôm theo sự chờ đợi. Biết đâu mình là người mua được hàng thật thì sao?... Bên ngoài cửa hàng, sau khi Tô Hàng, Lâm Giai và Trịnh Nhã Như rời đi, dứt khoát không vào cửa hàng nữa, mà bắt đầu xem hàng ở một sạp hàng ven đường. Nhiều khi, những sạp hàng kiểu này ngược lại lại càng dễ phát hiện những điều bất ngờ. "Không ngờ lão Tô cậu lại còn phân biệt được đồ cổ à?" Trịnh Nhã Như ngạc nhiên nhìn Tô Hàng, có chút kinh ngạc. Một bên, Lâm Giai cũng kinh ngạc nhìn Tô Hàng, có chút không ngờ. Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu: "Biết một chút." "Đây là một chút? Cậu đừng khiêm tốn như thế." Trịnh Nhã Như lắc đầu. Chiếc vòng ngọc kia, dù sao nàng cũng không nhìn ra chỗ sai. Dù sao nàng cũng theo ba nàng học hỏi một chút, coi như có chút kinh nghiệm. Híp mắt, Trịnh Nhã Như hiếu kỳ nói: "Không bàn đến việc cậu phân biệt đồ cổ thế nào, mà cậu học cách phân biệt từ đâu?" "Tôi không phải học lịch sử sao? Cũng biết chút ít." Tô Hàng đáp một câu đơn giản. Chứ không lẽ nói là kỹ năng hệ thống cho sao? Bất quá Tô Hàng vừa mới dứt lời, Lâm Giai bên cạnh đã nhìn sang bằng ánh mắt khó hiểu. Bởi vì cô ấy cũng là người học sử, cùng Tô Hàng cùng chuyên ngành. Nhưng nếu bảo cô đi phân biệt đồ cổ? Đây chắc chắn là hai mắt mờ mịt, không biết gì. Chú ý thấy ánh mắt nghi ngờ của Lâm Giai, Tô Hàng ho nhẹ một tiếng. Quên mất cô giáo Lâm cũng học chuyên ngành lịch sử. Nghĩ ngợi, hắn lại nói thêm vào: “Với lại phân biệt điêu khắc coi như một nhánh.” “Nếu tôi mà đi làm điêu khắc, nhất định phải nắm vững kỹ thuật phân biệt chính xác, nên mới nghiên cứu thêm.” "Thì ra là thế..." Nghe vậy, Lâm Giai giật mình gật đầu. Nếu là nguyên nhân này, vậy thì cũng hợp lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận