Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 735: Ba ba nói con muỗi tối yêu thích chúng ta

Chương 735: Ba ba nói muỗi thích nhất bọn con.
Lũ trẻ ăn thịt thỏ được nửa bữa thì mấy người đi theo bọn chúng học bắt cá mang đến cá nướng cho. Ăn xong bữa cơm, lũ nhóc tì bụng đã tròn căng.
"Ực!"
Tứ Bảo ợ một cái, nhìn miếng thịt thỏ còn thừa, hiếm khi nhìn sang Tô Hàng: "Ba ba, thịt thỏ còn lại phí lắm."
"Sao? Con còn bụng để ăn à?" Tô Hàng nói xong liền liếc bụng nó.
Tứ Bảo lại nấc lên, lắc đầu nói: "Không muốn, con ăn không nổi nữa."
Nó liền quay sang anh chị em của mình, nói: "Còn ai ăn được không? Đừng phí."
"Tụi con cũng không ăn nổi." Tam Bảo liền lắc đầu.
Không những không ăn được, giờ nhìn thấy thịt còn muốn nôn. Ăn nhiều quá nên hơi ngấy.
"Ba ba, ba cũng không ăn sao?" Tứ Bảo chớp mắt nhìn Tô Hàng.
Thấy vậy, Tô Hàng cười xoa đầu Tứ Bảo: "Sao giờ lại tiết kiệm thế? Ở nhà có thấy con như vậy đâu?"
"Ở nhà có tủ lạnh mà, ăn không hết cất đi, ở đây có tủ lạnh đâu." Tứ Bảo lắc đầu, sau đó tiếc nuối nhìn thịt thỏ, nói tiếp: "Với lại ở ngoài ăn một bữa cơm đâu có dễ, mình không được lãng phí đồ ăn."
"Con đi ra đây hai ngày mà đã biết quý trọng đồ ăn rồi?" Tô Hàng vừa nói vừa cầm miếng thịt thỏ lên. Hắn cũng không ăn quá no, nhưng cũng gần no rồi.
Nghe ba nói vậy, Tứ Bảo nhanh chóng gật đầu: "Dạ, con ra ngoài mới biết đồ ăn quý cỡ nào!"
Trước đây ở nhà, tụi nó muốn ăn gì có nấy, trái cây bánh ngọt cái gì cũng không thiếu. Ra ngoài mới thấy ăn một bữa cơm nóng hổi cũng khó. Qua hai ngày cắm trại này, nó nhận ra cuộc sống bình thường ở nhà tốt biết bao.
Nhìn Tứ Bảo dáng vẻ ngộ ra, Tô Hàng trong lòng thầm cười. Tiểu tử có nhận thức như vậy thì chuyến đi cắm trại này cũng không vô ích.
"Không phải nói sẽ làm tiệc đốt lửa trại sao? Chúng ta biểu diễn tiết mục đi?" Đúng lúc này, xung quanh có tiếng ồn ào của người khác truyền tới. Mọi người ăn xong cũng kha khá rồi, hứng lên là chơi thôi.
"Biểu diễn gì? Cậu hát tặng mọi người bài đi?"
"Khụ! Tớ có biết bài nào đâu."
"Ai bảo? Cậu hát "Thanh tàng cao nguyên" hay mà."
Mấy người vừa nói vừa cười ha ha. Người bị gọi tên ngay lập tức đứng dậy, hào sảng nói: "Được, vậy tôi hát một bài Thanh Tàng cao nguyên!"
"Tới tới tới!"
Tiếng ồn ào lại lớn thêm không ít.
Trong tiếng hoan hô của mọi người, người kia đi đến vị trí giữa, hắng giọng một cái rồi bắt đầu hát: "Là ai mang tới tiếng gọi ngàn xưa, là ai để lại ngàn năm trông mong, chẳng lẽ còn đó khúc hát vô lời, vẫn là nỗi quyến luyến không thể nào quên...""À, tôi thấy từng ngọn núi từng con sông nối tiếp nhau, rồi đi tìm kiếm, đó chính là Thanh Tàng cao nguyên..."
Người đàn ông cố sức hát, lúc hát đến "Thanh tàng cao nguyên", giọng hát bị hụt hơi, trực tiếp bị vỡ giọng. Nghe đến đây, mọi người không nhịn được cười phá lên.
Lũ trẻ con cũng cười khanh khách, nhìn rất tự do và vui vẻ.
Tô Hàng ngồi một bên, yên lặng nhìn bọn nó vui vẻ, khóe miệng vô thức cong lên. Hắn đột nhiên cảm thấy thỉnh thoảng dẫn bọn nó đi cắm trại một lần cũng rất hay.
...
Lại qua năm ngày, trại hè kết thúc. Sáng sớm, xe buýt đã đến gần nơi họ hạ trại, chờ đón họ về đơn vị. Lúc sáng sớm, lũ trẻ vẫn còn vùi trong lều ngủ say. Tối hôm qua muỗi nhiều quá, chúng bị muỗi đốt đến nửa đêm mới ngủ được.
Tô Hàng tuy thương con, nhưng vẫn phải gọi bọn chúng dậy. Lờ mờ chui ra khỏi lều, lũ nhóc biết sắp được về nhà vừa hưng phấn lại có chút đỏ mắt. Thấy vậy, Tô Hàng cười nhẹ nói: "Sao? Còn quyến luyến nơi này à?"
"Không phải." Lục Bảo bĩu môi lắc đầu nói: "Bọn con nhớ mẹ, nhớ ông bà nội, nhớ ông bà ngoại." Nhất là mẹ. Một tuần không gặp, chúng nhớ mẹ quá chừng rồi. May mà ba đến đây với chúng. Không thì một tuần không được gặp ba mẹ, bọn nó càng sốt ruột.
"Mau thu dọn đi, một lát về đến nơi, mẹ với ông bà nội ngoại sẽ đợi chúng ta ở đó." Tô Hàng cười cười rồi bắt đầu giúp lũ trẻ thu lều.
Lũ trẻ không kịp đánh răng rửa mặt, vội vàng bắt đầu cùng ba thu lều. Đến khi mọi người làm xong thì Vương Thăng mới dẫn theo mọi người ra chỗ xe buýt.
Trên xe lắc lư gần hai tiếng đồng hồ thì mọi người mới về đến đơn vị. Trước khi xe buýt đến, Lâm Giai đã cùng người lớn trong nhà đứng chờ ở cổng.
Xe buýt vừa dừng, bọn họ liền chạy lên trước. Tô Hàng dắt theo lũ trẻ xuống xe đầu tiên. Thấy mẹ cùng ông bà nội ngoại chờ ở đó, lũ trẻ con đỏ hoe cả mắt. Chúng nức nở, cúi đầu ôm chặt lấy mẹ và những người lớn trong nhà.
"Mẹ, ông bà nội, ông bà ngoại, chúng con nhớ mọi người lắm!"
Giọng của lũ trẻ nghẹn ngào nghe mà Lâm Giai và những người lớn trong nhà cũng đau lòng theo. Lâm Giai cũng ngấn nước mắt, ôm lũ trẻ vào lòng: "Mẹ cũng nhớ mấy đứa lắm, siêu cấp nhớ luôn!"
"Ô ô... bọn con cũng vậy, siêu cấp nhớ mẹ!"
Lũ trẻ càng nói càng khó chịu, không nhịn được mà khóc òa.
Lâm Duyệt Thanh và Đường Ức Mai cũng không nhịn được mà đỏ cả vành mắt, nhìn trên nhìn dưới xem tình hình của chúng.
"Sao Nhiên nhà ta trên người lắm vết muỗi cắn thế này?" Lâm Duyệt Thanh vừa xem tay chân Lục Bảo vừa xót xa lẩm bẩm.
Lục Bảo hơi bĩu môi nhỏ, cằm rụt lại, trực tiếp khóc thành mặt bánh bao. "Ô ô...trong rừng cây nhiều muỗi lắm, ba nói muỗi thích nhất mấy đứa con nít bọn con, vì da bọn con mịn, thịt lại mềm."
"Phụt..."
Nghe Lục Bảo nói vậy, Lâm Giai bật cười, quay sang Tô Hàng đang vô tội đứng sau lưng lũ trẻ.
Thấy ánh mắt mẹ vợ, Tô Hàng càng vô tội lắc đầu: "Con có nói sai đâu, muỗi rõ ràng thích trẻ con hơn mà."
"Mấy ngày nay con ngủ chung với bọn nó, muỗi có thèm để ý đến con đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận