Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1629: Nghỉ đông kết thúc

"Chương 1629: Nghỉ đông kết thúc "Thiếu Đình ba ba gọi điện cho hắn, nghe giọng có vẻ rất gấp gáp, nên ta đã để hắn đi trước rồi." Nghe Lâm Giai nói vậy, Tô Hàng có chút lo lắng, hắn suy nghĩ một lát rồi gọi cho Cung Mậu Nhan.
"Này, ngươi đừng lo lắng, ta không biết thằng nhóc thúi này ở nhà ngươi từ trước đến giờ, ta còn tưởng nó lại đi đâu phá phách chứ, nên mới kiếm cớ bảo là nhà có việc gấp." Cung Mậu Nhan cười ha hả giải thích.
"Ta còn tưởng có chuyện gì xảy ra chứ, dọa ta một hồi!" Tô Hàng mới yên tâm một chút, sau đó kể cho Cung Mậu Nhan nghe chuyện Cung Thiếu Đình đã xuất sư.
"Thật á, thằng nhóc thúi kia mà cũng có thể xuất sư á? Tô tiên sinh, anh có đổ nước không vậy?" Tô Hàng không cần nhìn Cung Mậu Nhan cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của hắn: Cầm điện thoại, mặt đầy vẻ không thể tin, thậm chí kinh ngạc đến há hốc miệng như nhét được cả quả trứng gà.
"Ta nói thật mà," Tô Hàng tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, "Tác phẩm mà thằng nhóc này giao khi xuất sư khiến cả ta cũng kinh ngạc, nó đã là một nhà thiết kế trang sức rất ưu tú rồi!"
"Được rồi, nếu anh đã nói thế, vậy tôi tin anh. Vốn dĩ tôi còn định đợi nó về sẽ thu thập một trận, xem ra bây giờ tôi lại phải chuẩn bị cho nó một món quà mới được!" Cung Mậu Nhan ra vẻ đáng tiếc nói, nhưng chính hắn cũng không nhận ra khóe miệng đang bất giác hơi nhếch lên.
"Được rồi, vậy tôi không làm lỡ anh nữa, nhanh đi chuẩn bị cho nó một món quà ưng ý đi, bây giờ tôi cũng muốn về nhà." Tô Hàng nói xong liền cúp máy. Nhìn Lâm Giai đang bận chăm sóc mấy đứa nhỏ bên cạnh, anh liền tiến tới giúp.
"Chờ một lát nhé, anh gọi tài xế riêng, lát nữa chúng ta sẽ về nhà." Tô Hàng vừa nói, vừa giúp mấy đứa nhỏ mặc quần áo.
"Ừm. Chuyện của Thiếu Đình là sao thế? Có chuyện gì ở nhà à?" Lâm Giai ngẩng đầu quan tâm hỏi.
Tô Hàng bật cười, anh kể lại toàn bộ lời Cung Mậu Nhan vừa nói, Lâm Giai nghe xong cũng không nhịn được mà cười phá lên. "Hai cha con nhà họ, một người còn giống con nít hơn cả người kia!"
"Đúng vậy đấy, ai mà nghĩ được Cung Mậu Nhan trên thương trường hô mưa gọi gió, lại là người như vậy ở trong bóng tối." Tô Hàng cười ngây ngô theo Lâm Giai. Sáu bảo bối dù đang chơi đùa nhưng rất ngoan ngoãn không hề lớn tiếng ồn ào, khoảnh khắc ấm áp này lấp đầy nỗi mất mát vì đồ đệ xuất sư trong lòng Tô Hàng.
Cả kỳ nghỉ đông cuối cùng cũng kết thúc, theo 6 bảo bối lại bắt đầu đi học, lớp học vũ đạo của Nhị Bảo cũng chính thức bắt đầu. Lần đầu tiên đưa Nhị Bảo đi học, Lâm Giai có chút lo lắng Nhị Bảo không hòa nhập được, nên đã đặc biệt nán lại một chỗ theo dõi rất lâu. Thấy Nhị Bảo học rất vui, cô mới yên tâm rời đi.
Mà khi Tô Hàng đón Nhị Bảo về nhà, Nhị Bảo cũng đặc biệt phấn khích, không ngừng kể chuyện cho Tô Hàng nghe. "Ta thấy từ khi Nhị Bảo đi học vũ đạo, có vẻ con bé hoạt bát hơn trước thì phải."
Đêm khuya, Tô Hàng vừa nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Lâm Giai, vừa nói vậy.
"Đúng đấy, mà em còn nghe cô giáo chủ nhiệm của Nhị Bảo nói, mấy hôm trước khi đi học, cô giáo mang các bạn chơi trò đánh trống chuyền hoa, dải băng rơi vào tay bạn nào thì bạn đó sẽ biểu diễn tài nghệ, Nhị Bảo nhà mình còn nhảy một điệu múa đấy!" Lâm Giai vừa nói, trên mặt vừa nở một nụ cười tự hào.
"Nghe cô giáo của Nhị Bảo nói, bây giờ có rất nhiều học sinh về nhà nhao nhao đòi đi học nhảy, phụ huynh của các bạn đó đều hỏi cô giáo về Nhị Bảo nhà mình, xem học vũ đạo ở lớp năng khiếu nào đấy!"
"Thôi thôi, xem kìa, đã làm cho chị vui vẻ rồi," Tô Hàng tuy nói vậy, nhưng trên mặt cũng lộ ra vẻ tự hào, "Nhị Bảo nhà ta là có năng khiếu, nên mới nhảy đẹp thế."
"Còn nói em đây, có muốn em lấy cái gương đến cho anh soi kĩ lại xem anh bây giờ đang tình cảm đơn phương thế nào không?" Lâm Giai xoay đầu lại trêu chọc Tô Hàng.
Hai vợ chồng cứ thế trêu đùa nhau, không ai thấy cửa phòng ngủ đã bị hé ra một khe nhỏ, rất lâu sau đó mới lại khẽ khàng đóng lại. Hôm đó, Tô Hàng đi xã giao rất muộn mới về, khi anh vừa bước chân vào cửa thì lại phát hiện bầu không khí có chút không ổn.
Chuyện hôm nay sẽ về trễ, Tô Hàng đã nói trước với Lâm Giai, mà bây giờ đã hơn 10 giờ tối rồi, bình thường thì Lâm Giai có lẽ đã dỗ bọn nhỏ ngủ xong, rồi vào phòng ngủ đắp mặt nạ xem phim. Nhưng bây giờ Lâm Giai lại ngồi một mình trên sofa, chỉ mở một ngọn đèn ngủ, không biết đang suy nghĩ gì. Thậm chí, cô còn không nghe thấy tiếng đóng cửa khi Tô Hàng về.
"Lão bà, em làm gì vậy? Sao muộn thế này còn chưa ngủ?" Tô Hàng có chút mệt mỏi cởi áo khoác rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Giai.
"Anh về rồi à? Sao không có chút tiếng động gì thế?" Lâm Giai giật mình, thấy là Tô Hàng mới hoàn hồn.
"Tại em suy nghĩ chuyên chú quá, không nghe thấy thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận