Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1138: Hỗ trợ? Hay là chớ náo loạn

Chương 1138: Giúp đỡ? Hay là đừng làm loạn Xem ra lo lắng mơ hồ trước đây của hắn, quả nhiên không sai, vốn cho rằng Hoắc Bá Đặc trở về thiên phủ thì sẽ không có chuyện gì, lần này thế mà lại chạy đến đây cùng hắn cướp sư phụ.
"Ngươi yên tâm đi, Hoắc Bá Đặc đến chỉ là cùng ta nghiên cứu thảo luận trù nghệ và những món ăn mới, còn về ngươi, những thứ nên dạy ta sẽ không bỏ sót."
Tô Hàng hình như nhìn ra tâm tư của Cung Thiếu Đình, lại lên tiếng bổ sung một câu.
"Vâng, cảm ơn sư phụ."
Nghe vậy, Cung Thiếu Đình mới an tâm hơn một chút, sau đó lại vùi đầu vào điêu khắc đồ vật nhỏ trên tay.
Một lát sau, Lâm Giai dẫn theo đám trẻ con cũng quay về, thấy Hoắc Bá Đặc trong bếp, không khỏi có chút kinh ngạc.
Sau khi được Tô Hàng giải thích một hồi, Lâm Giai mới hiểu ra.
Sau đó, nàng còn chủ động vào giúp Hoắc Bá Đặc nhặt rau, thái thịt, cũng không thể để Hoắc Bá Đặc một mình bận rộn trong bếp.
Dù sao hắn ở nhà hàng Michelin tại thiên phủ, tốt xấu gì cũng có rất nhiều học trò các kiểu đến hỗ trợ.
Còn bọn trẻ, sau khi biết chuyện xảy ra, thì càng thêm hưng phấn và cao hứng.
"Hoan hô, ông Hoắc Bá Đặc lại tới nhà mình."
"Ta thích đồ ăn ngon của ông Hoắc Bá Đặc, đừng ai giành với ta, tối nay ta muốn ăn gấp đôi phần!"
"Không biết tối nay có món gì đây..."
Đối với bọn trẻ mà nói, chỉ cần được ăn ngon, thì đã là một chuyện đại hỉ sự rồi.
Rất nhanh, thức ăn đầy bàn được cùng nhau bưng lên, các loại rau dưa thịt, hải sản, cái gì cần có đều có, vô cùng phong phú.
Nếu để hàng xóm thấy cảnh này, chắc là họ sẽ nghĩ nhà Tô Hàng đang ăn mừng ngày lễ trọng đại gì đó mất?
Trong bữa cơm, Tô Hàng cũng trả lời các câu hỏi thỉnh giáo của Hoắc Bá Đặc, đánh giá từng món ăn hắn làm, đồng thời đưa ra những đề nghị phù hợp.
Những đề nghị này khiến Hoắc Bá Đặc rất có ích, ngay lập tức lấy ra một quyển sổ nhỏ và bút từ đâu đó, rồi ghi chép lại.
Nâng quyển sổ trong tay, giống như nhặt được chí bảo.
So với Hoắc Bá Đặc chỉ thu đồ đệ rồi trực tiếp ném ở thiên phủ, thì hắn còn được tính là một người thầy tốt có trách nhiệm.
Trong mấy ngày sau đó, Hoắc Bá Đặc dường như nhận thầu luôn cả căn bếp của bọn họ.
Cơ bản mỗi ngày đều sẽ tới một hai lần, có khi là giúp họ chuẩn bị bữa trưa, có khi là giúp họ chuẩn bị bữa tối.
Đôi khi thậm chí là chuẩn bị cả bữa tối lẫn bữa trưa, nếu không phải thời gian chuẩn bị bữa sáng quá gấp, thì e rằng đến bữa sáng nhà Tô Hàng cũng bị hắn nhận thầu luôn.
Lúc đầu, Tô Hàng và mọi người cũng có chút ngại, để Hoắc Bá Đặc vất vả mãi như vậy.
Dù sao thì người ta dù gì cũng là bếp trưởng nhà hàng Michelin, hiện giờ lại như chuyên gia phụ trách nấu cơm cho họ, truyền ra ngoài có vẻ không ổn cho lắm.
Nhưng làm sao được, cứ mỗi lần Hoắc Bá Đặc đã vào bếp, thì đừng hòng mời được hắn ra ngoài, ai nói cũng vô dụng.
Mỗi lần đều nói là muốn làm món ăn mới, để Tô Hàng hỗ trợ nhận xét, mà ngày nào cũng đều thực sự có món mới xuất hiện.
Tô Hàng và mọi người cũng không có cách nào khác, mà bọn trẻ cũng thích ăn, cuối cùng chỉ có thể tùy ý Hoắc Bá Đặc.
Cũng chính trong quá trình thực hành này, tay nghề món Tây của Hoắc Bá Đặc mặc dù đã đến một mức nhất định, nhưng món ăn Hoa Hạ thì đã học được một chút tinh túy từ chỗ Tô Hàng.
Mặc dù vẫn chưa thể đạt tới trình độ tông sư tinh thông như Tô Hàng, nhưng cũng đã có đến sáu bảy phần tiêu chuẩn.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, trên cơ sở kết hợp món ăn Hoa Hạ và món Tây, Hoắc Bá Đặc và Tô Hàng cùng nhau nghiên cứu ra rất nhiều món ăn mới.
Cuối tuần này, Hoắc Bá Đặc lại bắt đầu chuẩn bị bữa trưa cho cả nhà Tô Hàng trong bếp, Tam Bảo không biết từ lúc nào chạy vào.
"Tiểu Ngữ, con đói bụng rồi sao? Đừng nóng, bữa trưa sắp xong rồi, hôm nay có chuẩn bị cho con mấy món mà con thích đó."
Thấy vậy, Hoắc Bá Đặc còn tưởng là Tam Bảo đói bụng, vỗ vỗ vai cô bé, bảo cô bé ra ngoài chờ trước.
Trong khoảng thời gian này, muốn nói ai được đám trẻ con trong nhà yêu thích nhất, thì không thể nghi ngờ là Hoắc Bá Đặc.
Bởi vì, Hoắc Bá Đặc luôn đáp ứng những yêu cầu của chúng, sẽ làm cho chúng những món ăn mà chúng thích, đối với trẻ con mà nói, quả thực là một sức sát thương cực lớn.
Mà Hoắc Bá Đặc cũng thích nhìn bọn trẻ sau khi ăn đồ ăn do hắn làm xong, lộ ra nụ cười hài lòng, cùng với những lời khen chân thành tha thiết, điều đó cũng khiến cho hắn cười nhiều hơn trong khoảng thời gian này.
Sống chung lâu như vậy, hắn cũng ngày càng thích đám trẻ con.
"Không, con không có đói, con vào xem ông Hoắc Bá Đặc có gì cần giúp không? Con muốn vào giúp mọi người chuẩn bị bữa trưa."
Tam Bảo lắc đầu, sau đó chủ động bày tỏ ý định.
"Con giúp á? Tiểu Ngữ đừng làm loạn, con còn chưa cao bằng cái bếp này đâu, ra ngoài chờ xem, bữa trưa một hồi nữa là xong rồi."
Hoắc Bá Đặc lại quay người khuyên can một câu, không muốn để Tam Bảo ở lại trong bếp.
Dù sao thì trong bếp có chút dụng cụ, đối với trẻ con mà nói vẫn còn hơi nguy hiểm, hắn cũng không nghĩ Tam Bảo có thể giúp được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận