Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 433: Ưa thích làm ba ba theo đuôi

"Chương 433: Thích làm ba ba theo đuôi
"Tiểu Kiệt, xin lỗi!"
Khổng Khiết gần như ngay lập tức bước lên phía trước, ánh mắt nghiêm khắc nhìn Tiểu Kiệt.
Thấy vậy, Tiểu Kiệt vừa tức giậm chân, trực tiếp đưa tay đẩy nàng một cái.
"Lão sư bắt nạt ta! Không nghe ngươi!"
"Ba ba nói, chúng ta dùng tiền, dựa vào cái gì phải chịu bắt nạt!"
Nói xong, Tiểu Kiệt vừa nghiêng đầu, vừa khóc, vừa bày ra bộ dạng tức giận.
Khổng Khiết có chút luống cuống nhìn hắn, trong nhất thời vậy mà không biết làm sao để dạy dỗ.
Trước đây, nàng chỉ cảm thấy Tiểu Kiệt không quá nghe lời, thích làm theo ý mình, có thể do ảnh hưởng từ cha mẹ.
Giờ xem ra, cái ảnh hưởng tiêu cực này không phải chỉ một chút.
Đứa nhỏ này, ngày thường ở nhà, rốt cuộc học được cái gì từ cha mẹ vậy?
"Tiểu Kiệt, con dùng tiền để đến trường, nhưng các bạn nhỏ khác cũng đều có dùng tiền sao?"
Hít sâu một hơi, Khổng Khiết vẫn tìm được cách để nói chuyện, bắt đầu dạy dỗ Tiểu Kiệt.
Tô Hàng và Lâm Giai nhìn chằm chằm Tiểu Kiệt quật cường một lúc, rồi cùng Tứ Bảo lặng lẽ đi sang một bên.
Tứ Bảo hiển nhiên cũng bị lời nói của Tiểu Kiệt làm cho hoảng sợ.
Nhìn ba ba, mụ mụ, cậu vô tội chớp mắt hỏi: "Ba ba, Tiểu Kiệt nói đúng không ạ?"
Hôm qua ba ba vừa dạy bọn hắn.
Nếu nghe các bạn nhỏ khác nói gì, phải hỏi ba ba mụ mụ xem đúng hay không, thì mới được học theo.
Lời ba ba nói, cậu luôn nhớ kỹ trong lòng.
Vui vẻ xoa đầu Tứ Bảo, Tô Hàng trước tiên nói: "Không đúng."
"Nên Tiểu Trác nhà ta không được học theo, biết chưa?"
"Vâng ạ!"
Dùng sức gật đầu, ánh mắt Tứ Bảo lập lòe, rồi đột nhiên nắm chặt áo ba ba.
Tiểu gia hỏa liếc mắt về phía cửa lớp, sau đó nhỏ giọng nói: "Ba ba, muội muội khóc."
"Tiểu Trác lo cho muội muội à…"
"Dạ, ba ba biết, chúng ta vào xem muội muội."
Thấy Tứ Bảo hiểu chuyện như vậy, Tô Hàng cười đứng dậy, dẫn cậu đến bên Khổng Khiết.
Khổng Khiết vẫn đang dạy dỗ Tiểu Kiệt.
Nhưng Tiểu Kiệt cái gì cũng không nghe lọt tai, miệng cứ lẩm bẩm ba ba nói mới đúng.
Đối với việc này, Tô Hàng cũng lười quan tâm.
Dù sao có chuyện gì thì lát nữa người nhà Tiểu Kiệt tới, cha mẹ sẽ tự nói chuyện với nhau.
Để tránh bị người khác nói là ức h·i·ế·p trẻ con.
"Khổng lão sư, chúng tôi vào xem Tiểu Nhiên."
Nói vắn tắt với Khổng Khiết một câu, Tô Hàng dẫn theo Lâm Giai và Tứ Bảo cùng nhau mở cửa phòng học.
Phòng học vốn còn ồn ào, trong nháy mắt trở nên im lặng.
Những bạn nhỏ vẫn chưa về nhà, nhất thời toàn bộ nhìn qua.
Nhưng dù nhiều người, Tô Hàng vẫn ngay lập tức nhìn thấy các bảo bối của nhà mình.
Mấy nhóc tì đang tụm lại với nhau.
Có lẽ là vì muốn bảo vệ Lục Bảo, Đại Bảo bọn họ đã bao vây Lục Bảo vào giữa.
Vương Yến đứng ở một bên, vẫn đang an ủi Lục Bảo hốc mắt đỏ hoe.
"Ba ba!"
Thấy ba ba, Lục Bảo vốn đã ngừng khóc, nước mắt lại bắt đầu rơi lã chã.
Vượt qua đám ca ca tỷ tỷ, tiểu nãi đoàn lập tức chạy tới.
Bịch!
Thân thể nhỏ nhắn mềm mại, trực tiếp đụng vào trong lồng ngực ba ba.
Tô Hàng nhìn Lục Bảo đôi mắt có chút s·ư·n·g, đau lòng dang tay ra, ôm chặt con vào lòng.
"Ba ba…"
"Ừ, ba ba đây."
"Ô… Tiểu Nhiên không phải đồ ngốc…"
"Ừ, sao Tiểu Nhiên lại là đồ ngốc được chứ?"
Cúi đầu nhìn bé con trong ngực đang vừa khóc vừa nũng nịu với mình, Tô Hàng cười an ủi.
Nghĩ đến lời Tứ Bảo nói trước đó, hắn liền nói thêm: "Tiểu Nhiên cũng không phải là đứa trẻ hay theo đuôi, Tiểu Nhiên nhà ta, là một đứa bé kiên cường."
"Không đúng!"
Nghe tới đó, Lục Bảo đột nhiên lắc lắc đầu.
Tiểu nha đầu ngẩng đầu, trong đôi mắt hạnh còn đọng nước mắt.
Đối diện với ánh mắt không hiểu của ba ba, nàng dùng giọng nói chân thành, chu môi nhỏ nói: "Tiểu Nhiên là theo đuôi của ba ba!" ? ?
Nghe thấy điều này, Tô Hàng trong nháy mắt ngớ người.
Là theo đuôi của mình?
Con bé này bị sao vậy?
"Sao Tiểu Nhiên lại là theo đuôi của ba ba?"
Sát mặt lau nước mắt cho con gái, Tô Hàng bất đắc dĩ hỏi.
Tiện thể kéo tay áo ba ba, Lục Bảo lí nhí nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhiên thích ở cùng với ba ba."
"Cho nên..."
Gương mặt hơi ửng hồng, tiểu nha đầu đột nhiên vui vẻ cười nói: "Tiểu Nhiên thích làm theo đuôi của ba ba~"
"Con bé này."
Nhìn con gái hai mắt lấp lánh, Tô Hàng cười lắc đầu, đưa tay xoa nắn cái mũi nhỏ của con bé.
Đối mặt với cử chỉ thân mật của ba ba, Lục Bảo nhếch miệng cười, càng dùng sức nắm chặt ống tay áo trong tay.
Lúc nãy nghe Tiểu Kiệt nói cô là đồ theo đuôi, cô bé cho là Tiểu Kiệt nói mình là c·ô·n t·r·ù·n·g.
Nhưng sau khi nghe cô giáo giải thích xong, cô bé bỗng không ghét từ "theo đuôi" nữa.
Vì cô thích ba ba nhất.
Được làm theo đuôi của ba ba, chẳng phải là chuyện tốt sao?
"Tôi đang ghen tị…"
Ngay khi Tô Hàng cảm thấy dở khóc dở cười thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng lẩm bẩm nhỏ giọng.
Tô Hàng tưởng mình nghe nhầm, ngạc nhiên quay đầu lại.
Thấy lão công nhìn qua, Lâm Giai trong lòng có chút xấu hổ, vội vàng quay đầu theo, né tránh tầm mắt.
Nhưng nàng vừa trốn tránh như vậy, lại càng lộ liễu hơn.
Cười nhìn vợ mình đang cố tỏ vẻ "Tôi không làm gì cả", Tô Hàng khẽ ho một tiếng, cười hỏi: "Em là vì Lục Bảo thích anh nhất nên ghen à?"
"..."
Nghe vậy, Lâm Giai không lên tiếng, cự tuyệt trả lời.
Cười cười, Tô Hàng tiếp tục hỏi: "Vậy là vì Lục Bảo cứ quấn lấy anh mà ghen với Lục Bảo à?"
"..."
Lần này, Lâm Giai vẫn không trả lời.
Nhưng từ đôi tai đã đỏ bừng của nàng, Tô Hàng liền biết câu trả lời.
Cười ôm bà xã hay ghen của mình, hắn nhẹ giọng nói: "Sao thế? Ngay cả dấm của con gái cũng ăn?"
"Tôi… tôi không có."
Lâm Giai ho khan một tiếng, vội vàng phủ nhận.
Nghe vậy, Tô Hàng cố ý gật đầu: "À, vậy chắc lúc nãy anh nghe nhầm rồi."
Theo câu nói này của hắn, Lâm Giai cũng vội nói: "Không sai, anh nghe nhầm đấy."
Vừa nói, đầu nàng sắp gật thành t·r·ố·n·g lắc lư rồi.
Nhưng ngay lúc nàng đang vội gật đầu thì Tô Hàng lại đột nhiên ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh còn chưa nói là anh nghe thấy gì..."
"Anh..."
Quay đầu kinh ngạc nhìn Tô Hàng, Lâm Giai hé miệng, cuối cùng xấu hổ cúi đầu.
Thôi được rồi.
Vừa rồi đầu óc nóng lên, vậy mà cứ thế bị lừa.
Mình cũng thật là.
Bị hố bao nhiêu lần rồi, sao vẫn không nhớ lâu hơn.
Trong lòng tự thấy bực mình, Lâm Giai không tự giác giơ tay lên, tự gõ đầu mình hai cái.
Nhìn bà xã có hành động đáng yêu này, Tô Hàng mỉm cười ôm cả nàng vào lòng.
Mặc dù hắn không nói gì, nhưng Lâm Giai hiểu ý hắn.
Ngượng ngùng cười cười, Lâm Giai nhỏ giọng nói: "Em hết ghen rồi."
"Ừ, anh biết."
Gật đầu, Tô Hàng không nói thêm gì.
Nhưng qua một chuyện nhỏ này, không khí căng thẳng trong nhà bỗng trở nên vui vẻ hơn.
Chỉ là niềm vui này không kéo dài quá lâu.
Ngay lúc Tô Hàng chuẩn bị ôm Lục Bảo lên thì Khổng Khiết đột nhiên mở cửa bước vào.
Nhìn về phía Tô Hàng và Lâm Giai, giọng nói của nàng có chút bất lực: "Tô tiên sinh, Tô phu nhân, bà của Tiểu Kiệt tới rồi…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận