Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1401: Cùng một chỗ đắp người tuyết

"Chuyện gì vậy, vì sao lại đột nhiên bỏ cuộc?"
Nghe vậy, Tô Hàng kéo Lục Bảo lại gần, rồi sờ lên đầu nàng hỏi.
"Ưm ~ thì là, sức của ta yếu quá, mà quả cầu tuyết chỉ có thể lăn được đến thế thôi, lăn không to lên được nữa, không làm được thân người tuyết."
Nghe vậy, Lục Bảo bất đắc dĩ giải thích, vừa nói, còn vừa dùng hai tay khoa chân múa tay với Tô Hàng và mọi người.
Nàng cũng không muốn bỏ cuộc, nhưng thực tế là không thể mà, chút sức lực của Lục Bảo, muốn thành công đắp một người tuyết ra, thật sự quá sức. Ngay cả dùng xẻng xúc tuyết, mà độ cao của một cái xẻng cũng gần gấp đôi người nàng, đừng nói sử dụng, cầm cho vững còn là một vấn đề.
"Ra là vậy..."
Nghe vậy, Tô Hàng cũng hiểu ra. Với thân hình nhỏ bé của Lục Bảo, lại thêm việc vẫn là một bé gái, sức lực vốn dĩ nhỏ, có thể xúc được tuyết đã là lạ rồi, huống chi là đắp người tuyết.
"Hả? Tiểu Nhiên, vậy sao ngươi không nói sớm, ngươi nói sớm một chút, ta và đại ca cùng nhau đi giúp ngươi nha."
Nghe vậy, Tứ Bảo vội vàng xông tới, vô cùng nhiệt tình nói.
Mặc dù hắn cũng không cao bằng cái xẻng, nhưng dù sao mỗi ngày đều rèn luyện thân thể, tố chất thân thể của hắn ở đó mà ra, sức lực cũng lớn, xúc xúc tuyết thì không có vấn đề.
Sau đó nghe vậy, Nhị Bảo lại dẫn đầu xem thường.
"Vừa nãy ngươi cùng đại ca bọn họ chơi chung, đều chơi gần phát cuồng rồi, kéo còn kéo không được, còn trông chờ ngươi giúp được gì?"
Nhị Bảo nói thẳng, mặc dù cô vừa chơi cũng phát cuồng, nhưng khi ném tuyết cô ít nhất không như Lục Bảo, ngay cả tiếng người khác nói cũng không nghe thấy.
"Hắc hắc..."
Nghe vậy, Tứ Bảo có chút ngại ngùng cười.
Hiển nhiên hắn cũng biết bản thân vừa rồi chơi có bao nhiêu là điên cuồng, người khác kéo cũng kéo không lại.
"Không sao, hôm nay ba ba vừa hay có thời gian, ta sẽ cùng các con đắp người tuyết nhé."
Vừa nói, Tô Hàng vừa sờ lên đầu của Lục Bảo và các bé, rồi đề nghị.
"Thật sao?"
"Hi hi...Có ba ba cùng đắp người tuyết, người tuyết làm ra chắc chắn vừa to vừa đẹp."
"Ba ba, có thể giúp con làm một người tuyết đặc biệt chút được không..."
Vừa nghe những lời này, mấy đứa nhóc đều nhộn nhịp vui vẻ.
Tô Hàng đã lâu không có cùng chúng vui chơi như vậy rồi, ai nấy đều rất mong chờ.
"Đương nhiên là thật, ta bao giờ nói dối các con đâu? Nhưng cả quá trình không phải chỉ mình ba đắp đâu nha, các con cũng phải cùng giúp đỡ đấy."
Nghe vậy, Tô Hàng vô cùng chắc chắn trả lời.
Tuy hắn đã đồng ý sẽ giúp mấy đứa nhóc cùng đắp người tuyết, nhưng cũng chỉ là giúp bọn chúng thôi, bọn nhóc đương nhiên cũng phải động tay vào, có như vậy người tuyết đắp ra mới có ý nghĩa.
"Vâng ạ..."
Nghe vậy, mấy đứa nhóc đều vui vẻ hô to, rồi vây quanh Tô Hàng nhảy nhót không ngừng.
"Ai..."
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Giai đứng ở cửa không nhịn được thở dài một tiếng, nhưng trong lòng cũng rất vui vì cảnh tượng ấm áp này.
Nếu không phải vì nàng còn phải đi chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhỏ, Lâm Giai cũng muốn đi cùng Tô Hàng và mấy đứa nhóc đắp người tuyết.
"Chơi tuyết thì nhớ giữ ấm, lát nữa vào ăn cơm đó..."
Ngay sau đó, Lâm Giai dặn dò Tô Hàng và các con một câu, rồi quay đầu lại, một mình vào bếp.
"Biết, biết."
Về phần mấy đứa nhóc, mỗi đứa tuy miệng nói lớn, nhưng tai chúng có nghe được mấy phần hay không, thì không ai biết được.
"Ừm...Các con cũng phải cùng nhau giúp sức xúc tuyết, nếu không, chỉ chỗ này tuyết không đủ đâu."
Tô Hàng nhìn tuyết trên mặt đất, trầm ngâm một tiếng, rồi nói.
Tuyết rơi rất lớn, nhưng thời gian không quá dài, cho nên tuyết trên mặt đất cũng không dày lắm, chỉ mỗi chỗ chúng đứng đây thì không đủ.
Cần phải gom thêm tuyết ở chỗ xa hơn một chút, sau đó mới có thể đắp được một người tuyết.
"Thế này đi, trước chúng ta đi ra phía bãi cát chơi mua mấy cái xẻng xúc cát còn đó mà, lấy ra, cả cái xô nhỏ nữa cũng đừng quên, lúc này chắc có dùng."
Ngay sau đó, Tô Hàng lại sắp xếp một tiếng với mấy đứa nhỏ.
Mấy cái xẻng trong viện, bọn nhỏ chắc chắn không dùng được rồi, thực sự là quá lớn, bàn tay nhỏ của chúng cầm cũng không vững, nhưng đổi lại cái xẻng xúc cát thì không thành vấn đề.
"Để ba ba, con đi lấy."
"Con cũng giúp."
Nghe vậy, Đại Bảo xung phong nhận việc, Tứ Bảo cũng theo sát phía sau, hai đứa chạy vào trong phòng đi lấy xẻng xúc cát.
Keng keng keng...
Chỉ trong chốc lát, hai đứa đã ôm một đống đồ vật đi ra.
"Hô~"
Lúc đến trước mặt Tô Hàng, miệng cả hai đều thở hổn hển, vừa rồi giống như đang so ai chạy nhanh hơn thì phải.
"Được rồi, đều mang dụng cụ đến cả rồi sao, mọi người cố gắng gom hết tuyết ở xung quanh đây lại, nhớ là tuyết mới trên mặt đất đó nhé..."
Sau đó, Tô Hàng phân phát dụng cụ cho từng đứa, rồi giao nhiệm vụ cho chúng.
Đại Bảo và Tứ Bảo coi như hai chàng trai nhỏ trong nhà, công việc đảm nhận tương đối cũng nhiều hơn chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận