Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 57: Nói ra thật xấu hổ, cũng không có cái gì là ta sẽ không

Chương 57: Nói ra thật ngại, cái gì ta cũng biếtNhanh như vậy đã muốn bỏ cuộc rồi sao? Hắn liền nói tiếp: "Đã nói là cầm tay chỉ dạy, ta nói được là phải làm được chứ.""Không cần!"Lâm Giai cuống cuồng hô lên một tiếng.Thừa dịp Tô Hàng không để ý, nàng nhanh chóng chui ra khỏi vòng tay Tô Hàng, xấu hổ đến mức thở phì phò nói: "Không cần cầm tay, ta cũng học được!" "Lâm đồng học, ngươi không ngoan lắm."Tô Hàng bất đắc dĩ cười khẽ.Vợ phản ứng càng ngày càng nhanh, cũng không phải chuyện tốt. Đắc ý bĩu môi một cái, Lâm Giai cười nhẹ: "Dù sao bình thường ngươi cũng không ngoan."Tô Hàng khẽ nheo mắt, người đột nhiên tiến sát lại gần."Ngươi dùng chữ "ngoan" đối với một người đàn ông trưởng thành?""Lâm đồng học, đừng có đùa với lửa nhé." "..."Bị Tô Hàng "dọa" như vậy, Lâm Giai liền sợ hãi.Đôi mắt hạnh mọng nước đảo quanh bàn một vòng, nàng vội vàng đẩy đĩa khoai đã gọt vỏ xong tới trước mặt Tô Hàng."Ta muốn học n·h·ổ tơ khoai, mẹ ta thích ăn đồ ngọt."Tô Hàng biết lời này của Lâm Giai có ý đánh trống lảng.Nhưng nghĩ lại thì cũng không vạch trần."Cầm tay chỉ dạy" hay là quá nguy hiểm.Dạy tiếp nữa, sợ sẽ có chuyện mất.Sức khỏe vợ vẫn chưa hồi phục hẳn.Vẫn nên đợi thêm một thời gian nữa.Tô Hàng nhìn Lâm Giai có chút đắc ý, bất đắc dĩ cười một tiếng, cầm củ khoai lên, bắt đầu dạy."Đầu tiên, đem khoai c·ắ·t thành miếng vuông...""Lâm đồng học, là c·ắ·t thành miếng vuông chứ không phải c·h·ặ·t sườn..."". . . Thôi, vẫn là để ta làm đi."...Năng lực học nấu ăn của Lâm Giai không hề tệ.Chỉ là đ·a·o c·ô·ng có hơi kém.Trong một bữa tối học nấu, nàng đã học được khoảng bốn năm phần các món định làm trong dịp Trung Thu.Về hương vị, so với đồ do Tô Hàng làm thì vẫn kém hơn khá nhiều.Nhưng nếu so với người bình thường thì đã thuộc dạng xuất sắc.Dù sao thầy giáo là Tô Hàng.Có kém thì cũng không đến nỗi nào.Nhưng việc này lại khiến Tô Hàng không khỏi nghi hoặc.Trước kia Lâm Giai đã làm kiểu gì mà đồ ăn lại khó nuốt đến thế.Trong bữa ăn, Tô Hàng tiện mồm hỏi một câu.Mặt Lâm Giai ửng đỏ, lúng túng nhưng lại có chút nghịch ngợm trả lời: "Trước kia toàn học theo thực đơn thôi, cho nên nấu ăn mới khó ăn vậy.""Xem ra, ta thích hợp kiểu cầm tay chỉ dạy thế này hơn là kiểu "cầm tay" như ban đầu!""Kiểu thế này" và "kiểu ban đầu" được Lâm Giai cố ý nhấn mạnh.Tô Hàng ngẩn người, bất đắc dĩ.Đúng là, vợ ngày càng không dễ dàng bị đùa.Là một người chồng, trong lòng hắn không khỏi thấy bất lực.Nhưng mà...Thông minh hơn cũng là chuyện tốt.Ra ngoài không bị người khác l·ừ·a.Tô Hàng cười một tiếng, rồi lại nhanh chóng dẹp đi... Sau khi cơm nước xong xuôi, Tô Hàng và Lâm Giai bắt đầu cho đám trẻ bú sữa.Đến lúc cho bọn nhóc ngủ xong thì cả hai người trực tiếp oặt cả người trên ghế salon.Một phần vì ban ngày bị giày vò cả ngày dài, mệt lả.Phần còn lại, vì hai người ăn quá no.Một bữa tối ăn tới sáu món.Dù mỗi món chỉ ăn một phần ba thì cũng đã khiến hai người có chút không chịu nổi.Lâm Giai khó chịu xoa bụng, muốn thúc đẩy tiêu hóa.Thấy vậy, Tô Hàng tiện tay đưa cho nàng vài miếng men vi sinh.Nhai rôm rốp rồi nuốt xuống, Lâm Giai tiến đến cạnh bàn cầm lấy ấm trà."Uống trà xanh nhé? Ta đi pha." Nàng chớp mắt hỏi dò.Tô Hàng hơi nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Buổi tối uống trà xanh, không sợ mất ngủ à?"Lâm Giai nhăn mày, nói: "Nhưng mà ăn no quá, không uống chút trà tiêu hóa thì lại càng không ngủ được.""Vậy uống chút trà hoa quả thúc đẩy tiêu hóa đi." Tô Hàng đề nghị.Lông mày Lâm Giai nhíu chặt lại, có chút ngại ngùng: "Trong nhà không có trà hoa quả, ta cũng không biết pha...""Tô Hàng cười cười, tiện tay nhấc ấm dưỡng sinh lên trên bàn."Đoán là thế mà, để ta làm cho."Nói xong, hắn bỏ chút hồng trà vào ấm.Thấy vậy, Lâm Giai tò mò tiến đến gần."Anh còn biết làm trà hoa quả à?"Tô Hàng nghe vậy, cười nói đùa: "Nói ra thì cũng ngại, trên đời có gì mà ta không biết." "Nói khoác."Liếc xéo Tô Hàng một cái đáng yêu, Lâm Giai mỉm cười.Tô Hàng cũng chẳng buồn giải thích thêm, trực tiếp bắt đầu nấu hồng trà.Khi nhiệt độ vừa đủ, màu sắc và mùi thơm của hồng trà bắt đầu tỏa ra thì hắn mới tắt bếp, rồi bỏ vào mấy viên đường phèn.Trong khi Lâm Giai tò mò nhìn chăm chú, Tô Hàng lại tiếp tục cắt một quả chanh.Một nửa vắt vào ấm dưỡng sinh, nửa còn lại thái lát rồi thả vào.Trà chanh tự pha, thuận lợi hoàn thành."Chờ nguội bớt rồi hẵng uống."Tô Hàng nói xong, trước tiên rót một bình trà nhỏ, bỏ vào tủ lạnh để nhanh làm mát.Lâm Giai nhìn chất lỏng màu hổ phách sóng sánh cùng lát chanh nổi trong ấm dưỡng sinh, cảm giác trong miệng hơi chua.Nhếch miệng, nàng nâng mặt lên, ngoan ngoãn hỏi: "Sẽ không chua quá chứ?""Sẽ không."Tô Hàng cười lắc đầu.Hắn đã khống chế tốt liều lượng.Dù sao loại trà đá này cũng nằm trong kỹ năng 【 Bách Vị Trà Vận 】 của hệ thống.Cho nên bất kể là công đoạn pha trà ban đầu hay là công đoạn bỏ thêm đường phèn và chanh, hắn đều đã nắm vững. "Ừm... Vậy còn phải đợi bao lâu nữa?"Lâm Giai trông mong nhìn tủ lạnh, có chút mong chờ.Hương trà trong ấm dưỡng sinh thi thoảng lại xộc vào mũi khiến nàng có chút không nhịn được.Nhìn thấy ánh mắt khao khát của Lâm Giai, Tô Hàng cười xoa khuôn mặt đang phồng lên vì nàng đang ngước nhìn, nói: "Đợi chút nữa thôi, giờ uống không ngon.""Được rồi..."Lâm Giai bĩu môi, nhịn cơn thèm lại.Rồi nàng ôm gối, cuộn người trên ghế salon.Cằm nhẹ nhàng chống lên đầu gối, nàng dường như vô ý hỏi: "Tô Hàng, bố mẹ anh... bao giờ thì đến vậy?" "Hả?"Nghe vậy, Tô Hàng ngẩn người.Sau đó hắn lắc đầu, nói: "Anh cũng không biết, bố mẹ... bận làm việc lắm."Hắn không có ý định kể cho Lâm Giai chuyện bố mẹ đang phải bôn ba trả nợ.Nói ra chỉ làm cô ấy thêm lo lắng.Thấy Tô Hàng không có ý muốn nói thêm, Lâm Giai khẽ "À" một tiếng.Hai bàn chân trắng nhỏ gác lên nhau, khẽ đung đưa, nàng tiếp tục nói: "Vậy... Anh có nghĩ là họ sẽ chấp nhận được Đại Bảo và các con không?""Hả? Tại sao không chứ?" Tô Hàng có chút không hiểu.Mặt Lâm Giai đỏ lên, ngại ngùng nói nhỏ: "Thì... thì dù sao cũng là sáu đứa mà."Nghe vậy, Tô Hàng nhìn dáng vẻ lúng túng và thẹn thùng của Lâm Giai, không nhịn được cười lên.Hóa ra là chuyện này.Cái đầu nhỏ của cô gái này, quả thật thích đoán mò mà!Nắm lấy bàn tay nhỏ đặt bên cạnh mình, Tô Hàng cười khẽ."Yên tâm đi, họ có lẽ sẽ bất ngờ thôi, nhưng nhất định sẽ chấp nhận, đó dù sao cũng là cháu trai và cháu gái của họ mà." "Ừm... Thế thì tốt rồi."Lâm Giai vẫn còn chút lo lắng.Nhưng Tô Hàng đã nói như vậy, cô tiếp tục nói nhiều cũng không hay.Im lặng một lúc, cô mặt đỏ lên nhìn tay Tô Hàng đang nắm lấy tay mình.Vốn dĩ nàng còn hơi ngượng ngùng.Nhưng rồi nàng chợt nhíu mày."Đây là sao?"Làn mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, chỉ vào mấy nốt nhỏ như mụn nước trên tay Tô Hàng, vẻ mặt lo lắng.Thấy vậy, Tô Hàng thản nhiên nói: "Không sao đâu, Thượng Hải ẩm thấp, đôi khi quá ẩm ướt tay anh dễ bị như vậy." "Vậy là do trong người khí ẩm nặng rồi?"Lâm Giai nhỏ giọng bĩu môi, mang theo chút trách móc nhìn Tô Hàng."Cái này mà anh còn nói không sao? Anh thật là quá không biết chú ý đến bản thân."Nói rồi, chưa đợi Tô Hàng đáp lời, nàng đã nhanh chóng đứng dậy."Anh chờ một chút."Đôi chân nhỏ mang dép, nhanh chóng bước về phía bếp.Sau khi không biết lấy thứ gì trong bếp, nàng lại vội vã chạy về phía nhà vệ sinh, nhìn có vẻ rất bận rộn.Tô Hàng thấy vậy, trong lòng vừa tò mò, vừa cảm thấy thú vị.Vài phút sau, Lâm Giai thoăn thoắt bưng một chậu nước nóng đi tới.Đặt chậu xuống bên cạnh ghế sofa, nàng hé miệng ngoắc Tô Hàng."Tới đây." "Hả? Làm gì?" Tô Hàng cười hỏi.Hai tay chống hông, Lâm Giai chân thành nói: "Đương nhiên là ngâm chân rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận