Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 175: Không chỉ có thân mật, dáng dấp cũng có chút giống!

Chương 175: Không chỉ thân mật, mà dáng vẻ cũng có chút giống!
Một bên, Mạnh Tỳ ba người kinh ngạc nhìn Tô Hàng, thật sự không thể kìm nén được lòng hiếu kỳ đang bùng cháy trong lòng.
Quay đầu nhìn bọn họ một chút, Tô Hàng vừa đùa với Lục Bảo, vừa bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Oa kháo! Ngươi còn hỏi bọn ta?"
"Đừng có nói bậy trước mặt trẻ con."
Tống Mâu vừa mở miệng đã bị Tô Hàng oán giận một câu không thương tiếc.
Mắt trợn tròn, Tống Mâu vỗ mạnh một cái trán.
Hắn tiếp đó chỉ vào Lục Bảo đang cười khanh khách trong ngực Tô Hàng, khó tin hỏi: "Thôi bỏ qua chuyện của ta."
"Ngươi mau giải thích, con của cô Lâm giáo viên, sao lại thân với ngươi như vậy?"
"... "
Một bên, nghe Tống Mâu hỏi, thân thể Lâm Giai căng thẳng trong nháy mắt, khẩn trương nhìn về phía Tô Hàng.
Nàng cố gắng duy trì vẻ ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã rối bời.
Trái tim nhỏ trong lồng ngực, đập loạn liên hồi.
Bàn tay nhỏ bên người càng nắm chặt lại.
Bị Tống Mâu hỏi như vậy, tất cả mọi người tò mò nhìn Tô Hàng, muốn xem hắn trả lời thế nào.
Nhìn Tống Mâu, Tô Hàng tự nhiên nhíu mày nói: "Bởi vì bọn ta thường xuyên gặp mặt thôi."
Từ khi chuẩn bị tiếp nhận Lục Bảo, trong đầu hắn đã bắt đầu nghĩ đến những vấn đề này rồi.
Tống Mâu hỏi vấn đề này, hắn vừa nãy đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi.
Thấy Tống Mâu và mọi người ngơ ngác, Tô Hàng cười cười, tiếp tục nói: "Ta là trợ giảng của cô Lâm giáo viên, thường xuyên đến nhà cô Lâm giáo viên, giúp cô ấy chấm bài tập."
"Đi tới đi lui, liền quen với bọn nhỏ thôi."
Nói tới đây, Tô Hàng nhìn Lâm Giai, cười nháy mắt: "Cô Lâm giáo viên, có đúng không?"
Ba chữ cô Lâm giáo viên bị hắn nhấn mạnh, mang theo mấy phần ý vị khác.
Nghe ra ý mập mờ trong giọng Tô Hàng, mặt Lâm Giai hơi ửng đỏ.
Người này thật là...
Lúc này còn muốn trêu mình.
Trong lòng khẽ trách thầm hai câu, Lâm Giai liếc Tô Hàng một cái.
Nhưng nhờ Tô Hàng trêu chọc vừa rồi, tâm tình nàng lập tức thả lỏng hơn rất nhiều.
Hiểu rõ Tô Hàng đã có cách giải quyết, Lâm Giai khẽ ho một tiếng, cười nhạt nói: "Ừm, đúng là vậy."
"Lại là lý do này?"
Nghe Tô Hàng giải thích, Mạnh Tỳ bọn người ngơ ngác.
Bọn họ biết năm nay Tô Hàng làm trợ giảng.
Nhưng không ngờ, lại chính là trợ giảng của Lâm Giai.
Nhưng mà...
Lời giải thích này, sao luôn thấy có gì đó bất thường vậy nhỉ.
Vừa nãy Lục Bảo ở trong lòng người mẹ Lâm Giai khóc không thở nổi, bọn họ còn nhớ rõ đó.
Kết quả được Tô Hàng ôm một cái đã lập tức vui vẻ.
Bố của đứa trẻ mà nhìn thấy, chẳng phải sẽ không chấp nhận cái chết hay sao?
Đám người nghi ngờ nhìn Tô Hàng, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.
Đối với chuyện này, Tô Hàng cũng không định giải thích thêm, mà ngược lại bắt đầu chơi đùa với Lục Bảo.
Vì vào thời điểm này, càng nói càng dễ phát sinh vấn đề.
"Lục Bảo, nhìn nè!"
Tô Hàng vừa nói vừa dùng tay che mắt Lục Bảo lại đột ngột bỏ ra.
"Nha~!"
Thấy ba ba đột ngột biến mất rồi lại xuất hiện, tròng mắt Lục Bảo hơi nheo lại, trực tiếp hưng phấn kêu lên.
Đôi chân mập mạp không ngừng đạp loạn.
Nhìn dáng vẻ này, giống như là cao hứng đến mức muốn nhảy lên.
Nhìn Lục Bảo cười vui vẻ, tâm tình Tô Hàng cũng theo đó tốt lên, khóe miệng cong lên.
Một bên, bạn học cùng lớp Kỷ Viện Viện chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, cảm giác trước mắt như thể vừa xảy ra ảo giác.
Nàng huých vào tay lớp trưởng Dương Mạn Đồng, nhỏ giọng nói: "Mạn Đồng, cậu có cảm thấy, dáng vẻ đứa bé này có chút giống Tô Hàng không?"
"Có sao?"
Nghe vậy, Dương Mạn Đồng quen thói đẩy đẩy kính mắt.
Để nhìn cho rõ hơn, nàng không tự giác nheo mắt lại.
Tầm mắt quanh quẩn giữa Tô Hàng và Lục Bảo một hồi, Dương Mạn Đồng như suy nghĩ gì đó rồi nhíu mày.
"Cậu nói vậy, giống như... thật sự hơi giống thì phải?"
"Đúng không!"
Kỷ Viện Viện kích động vỗ tay một cái, có chút hưng phấn nói: "Tớ vừa nãy đã thấy miệng đứa nhỏ này, trông giống Tô Hàng rồi!"
"Vừa nãy hai người cười chung, càng giống!"
"Ờ..."
Nghe lời này của Kỷ Viện Viện, Dương Mạn Đồng có chút cạn lời.
Nàng rất muốn hỏi Kỷ Viện Viện.
Rảnh rỗi quá nên nhìn chằm chằm miệng người ta làm gì.
Nhưng mà sau khi nghe phân tích của Kỷ Viện Viện xong, tầm mắt của nàng cũng không tự giác hướng về miệng Tô Hàng và Lục Bảo mà nhìn.
Tuy miệng Lục Bảo nhỏ, còn chưa hoàn toàn phát triển.
Nhưng mà lướt mắt nhìn sơ qua như vậy, miệng lớn và nhỏ này, thật sự rất giống nhau.
Khi cười, khóe môi cong lên cũng giống hệt nhau.
Nhưng mà...
Không đúng!
Dương Mạn Đồng lại đẩy đẩy kính mắt, nghi ngờ nói: "Vì sao Tô Hàng lại giống đứa bé như vậy được?"
"... "
Một bên, Kỷ Viện Viện vốn đang nhìn chằm chằm Tô Hàng và Lục Bảo để "soi mói", xem giữa hai người có còn chỗ nào giống nhau không.
Đột nhiên nghe thấy câu nói như vậy, nàng cũng hơi sững sờ.
Vì nàng vừa nãy chỉ cảm thấy giống, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Bây giờ Dương Mạn Đồng vừa nhắc, nàng cũng thấy kỳ quái.
Giống nhau như vậy, không phải chỉ có thể giải thích bằng quen biết là đủ được.
Đó là vấn đề về gen!
"Kỳ quái..."
Hít một hơi lạnh, trong đầu Kỷ Viện Viện trong nháy mắt xuất hiện một ý nghĩ.
Tô Hàng là bố đứa bé!
Nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện một giây đã bị nàng phủ nhận ngay.
Đứa trẻ lớn như vậy, còn có cả quá trình mang thai sinh nở nữa.
Một quá trình dài như vậy, Tô Hàng sao có thể che giấu kín đến thế, một chút động tĩnh cũng không để lộ ra ngoài?
"Có thể... là trùng hợp?"
Kỷ Viện Viện nhíu mày nhìn Tô Hàng và Lục Bảo, nhỏ giọng thì thầm một câu.
"Dù sao... Nếu đứa bé thật sự là của Tô Hàng, thì chúng ta là bạn học với nhau, sao lại không có một chút tin tức gì được?"
"Với cả chuyện kết hôn của Tô Hàng, chúng ta cũng không nhận được tin tức mà."
"Nói Tô Hàng với cô Lâm giáo viên là vợ chồng? Vậy thì giấu quá kỹ rồi đó, nói chuyện cũng khách sáo như vậy."
Kỷ Viện Viện vừa nói vừa gãi đầu.
Dương Mạn Đồng suy nghĩ gật gật đầu, tiếp đó lạnh nhạt nói: "Thôi, cũng không liên quan tới chúng ta."
"Chuyện bát quái này, nói nhiều, lỡ bị người khác nghe được truyền ra ngoài không hay, ảnh hưởng không tốt tới bạn học Tô Hàng."
"Ừ ừ! Không nói nữa không nói nữa ~" Kỷ Viện Viện đồng ý gật đầu.
...
Một bên, Lâm Giai lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, lòng căng thẳng cũng dịu lại.
Vừa rồi suýt chút nữa nàng đã bị bại lộ rồi.
May mà hai nữ sinh này không phải là kiểu người đặc biệt nhiều chuyện...
Còn những học sinh khác ở đây, không có ai mắt tinh như Kỷ Viện Viện, chú ý tới Tô Hàng và Lục Bảo giống nhau.
Lực chú ý của họ đều bị sự đáng yêu của Lục Bảo và các bạn nhỏ khác thu hút rồi.
Dù sao mấy bé con, tùy ý một hành động, đều có thể làm người ta tan chảy.
Đặc biệt là Lục Bảo, thậm chí còn thu hút một nhóm nữ sinh hâm mộ.
Về phần Mạnh Tỳ ba người, tuy trong lòng vẫn còn hơi nghi hoặc chút, nhưng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Những suy đoán đó đều bị bọn họ nén lại trong lòng.
Dù sao bọn họ cũng không muốn vì hiếu kỳ của bản thân mà đẩy bạn bè vào tình huống khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận