Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1415: Ngược lại là lưu một điểm a!

"Chương 1415: Ngược lại là để lại một chút đi!"
"Húp xì xụp~"
"Ta thề, đây tuyệt đối là món canh gà ngon nhất mà ta từng uống trong đời."
Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan một hơi uống cạn hết phần canh gà còn lại, sau đó từ tận đáy lòng ca ngợi.
"Cho ta thêm chút nữa đi!"
Đột nhiên, hắn mặc kệ những người khác, cầm thìa múc cho mình nửa bát canh gà.
"Ta cũng thử xem..."
Thấy vậy, Trương Vân cũng cầm một cái bát khác, múc cho mình gần nửa bát, sau đó chậm rãi thưởng thức.
Khác với vẻ vồ vập của Cung Mậu Nhan, cô từ tốn nhấp từng ngụm nhỏ.
"Ôi ~ ngon quá đi, Thư Ngọc, cô muốn thử chút không?"
Tương tự, Trương Vân cũng đánh giá món canh gà của Tô Hàng rất cao.
Tiếp đó, cô đưa bát trong tay cho Thư Ngọc đứng bên cạnh, vì chỉ có hai cái bát nên cô chỉ có thể dùng chung với Thư Ngọc một bát, chứ không thể đưa bát Cung Mậu Nhan vừa dùng cho Thư Ngọc được.
Húp~ "Đúng vậy, ngon thật đó, món canh gà này làm thế nào vậy, từ màu sắc đến hương vị đều tuyệt hảo!"
Sau khi uống xong, Thư Ngọc cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi.
Ngay từ khi ngửi được mùi thơm của món canh gà, cô đã đánh giá món canh này rất cao, khi thực sự được uống và nếm thử một cách cẩn thận, thì đánh giá của cô đối với món canh gà này lại càng tăng thêm!
"Đúng đó, tiên sinh Tô, có thể dạy chúng tôi được không, chúng tôi thật sự rất thích món canh gà này."
Trương Vân cũng hỏi theo, nếu có thể học được thì sau này cô có thể tự làm ở nhà.
"Được thôi, nếu có thời gian ta sẽ dạy các ngươi."
Nghe vậy, Tô Hàng cười nhẹ đáp.
Món canh gà này không phải là bí quyết gì ghê gớm, ngược lại chẳng có gì phải giấu giếm, cách làm cũng đơn giản, dạy cho Trương Vân và Thư Ngọc cũng chẳng sao.
"Thật sao? Tiên sinh Tô, vậy thì thật cảm ơn ngài."
Nghe vậy, Thư Ngọc và Trương Vân vội vàng cảm ơn.
"Haizz~ thật sự là có chút phiền phức tiên sinh Tô rồi."
Tiếp đó, Cung Mậu Nhan cũng đứng một bên lên tiếng.
Trong lòng hắn ngược lại rất mong Trương Vân và Thư Ngọc học được, nếu hai người này sau này thật sự làm được món canh gà này, vậy thì hắn cũng có thể được hưởng lây.
"Không sao, không có gì là khó khăn cả."
Tô Hàng lắc đầu, rồi nói một câu khách sáo.
"Ba, ba uống xong chưa, uống xong thì đưa bát cho con, con vẫn chưa được húp đây."
Đúng lúc này, Cung thiếu Đình đang ngồi trên giường bệnh đột nhiên lên tiếng, mắt hắn cứ nhìn chằm chằm vào món canh gà đang vơi dần.
Cứ để những người này uống hết, chẳng còn cho hắn được miếng cặn nào.
"Thân thể của ngươi không phải là không sao rồi à, uống gì nữa?"
Cung Mậu Nhan nhíu mày nói.
Lời nói kia đã rất rõ ràng cho Cung thiếu Đình hiểu rằng, không thể đưa bát cho hắn được, số canh gà kia còn chưa đủ uống mà.
"Ba, ba không thể như vậy!"
Nghe vậy, Cung thiếu Đình trừng lớn mắt.
Dù nói thế nào thì hắn cũng là người bệnh, không những không được hưởng một chút đãi ngộ nào của người bệnh mà thậm chí phần canh gà Tô Hàng chuẩn bị cho hắn cũng bị uống sạch.
Thật là ức hiếp người quá đáng!
Nhưng ngay khi hắn vừa nói dứt lời thì lượng canh gà trong hộp giữ ấm đã thực sự vơi đi một ít, bị Cung Mậu Nhan và Trương Vân múc đi không ít.
Dù lần này Tô Hàng nấu canh gà nhiều, nhưng cũng không chịu được việc bị húp nhiều như thế, thấy loáng cái đã hết mấy bát, gần chạm đáy rồi.
"Xong rồi, xong rồi, sắp hết rồi..."
Nhìn thấy cảnh tượng này, Cung thiếu Đình cũng có chút cuống lên.
Nếu không uống nhanh thì có lẽ sẽ không có cơ hội để nếm nữa.
Thế là, hắn mặc kệ hình tượng, trực tiếp bưng hộp giữ ấm lên, ôm vào lòng, rồi cúi miệng húp lấy.
"Cái này..."
Thấy cảnh này, mấy người cũng không khỏi ngẩn người.
Ban đầu Cung Mậu Nhan còn định múc thêm bát canh gà nữa, nhưng giờ thì hết cách rồi, mặc dù canh gà rất ngon nhưng hắn không muốn đi uống nước bọt của Cung thiếu Đình.
Húp húp húp~ Vài hơi sau đó, phần canh gà ít ỏi còn lại trong hộp giữ ấm đều vào hết trong bụng của Cung thiếu Đình.
"A~"
Tiếp đó, Cung thiếu Đình xoa xoa bụng, phát ra một tiếng vô cùng thỏa mãn.
"Được rồi, nếu như thân thể của cậu không sao rồi thì ta xin phép về trước."
Sau đó, Tô Hàng lại khách sáo vài câu với những người khác, rồi quay đầu nói với Cung thiếu Đình một tiếng, định cáo từ rời đi.
Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên bị Cung Mậu Nhan gọi lại.
"Tiên sinh Tô, xin chờ một chút đã."
Cung Mậu Nhan kéo Tô Hàng lại, rồi nói.
"Ừ? Còn có chuyện gì sao?"
"Chính là lúc nãy, ta có nhắc tới ngài với thiếu Đình, muốn hôm khác mời ngài ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm, để cảm ơn ngài một cách chu đáo."
Tiếp đó, Cung Mậu Nhan nói thẳng.
Trước khi Tô Hàng tới, hắn định bảo Cung thiếu Đình đứng ra giúp mời, dù sao cũng không nhìn thấy Tô Hàng ở trước mặt, nên chỉ có thể làm như vậy.
Nhưng bây giờ thì khác, Tô Hàng đã ở ngay trước mắt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận