Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 109: Quá nhanh quá nguy hiểm?

"Cái kia a..." Nàng có chút ngại ngùng nháy mắt mấy cái, nhỏ giọng nói: "Thật ra là ta tìm một công việc làm thêm."
"Làm thêm?" Tô Hàng nhướn mày: "Sao đột nhiên lại muốn đi làm thêm?"
"Ừm... Ta chỉ là thấy bình thường ta ở nhà, ngoài việc chăm sóc con cái ra, cũng không có gì để làm." Hai tay nhỏ của Lâm Giai tự nhiên nắm lấy vạt áo Tô Hàng, tay không ngừng vò vò.
"Sau đó ta nghĩ, nếu ta có thể tìm được việc làm thêm tại nhà thì chẳng phải tốt sao." Lâm Giai vừa dứt lời, liền mím chặt môi, ánh mắt có chút né tránh.
Thực ra nguyên nhân tìm việc làm thêm, chủ yếu là để tiết kiệm tiền, mua quà cho Tô Hàng. Nhưng nàng tuyệt đối sẽ không nói ra lý do này.
Vì Lâm Giai cứ cúi gằm mặt, Tô Hàng cũng không nhìn ra vẻ khác thường của nàng. Nhìn vạt áo của mình sắp bị vò đến biến dạng, Tô Hàng khẽ cười.
"Vậy em tìm việc làm thêm gì thế?" Anh sẽ không ngăn cản chuyện này. Chỉ cần Lâm Giai không bị lừa gạt là được.
Thấy Tô Hàng không truy hỏi, Lâm Giai thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Là công việc vẽ tranh minh họa cho sách tranh thiếu nhi."
"Hả?" Nghe vậy, Tô Hàng kinh ngạc. "Em còn biết vẽ tranh nữa à?"
"Đương nhiên." Lâm Giai cong môi, mang theo vài phần kiêu ngạo nói: "Ta trước kia có chút yêu thích nên đã bỏ thời gian học vẽ tranh."
"Tuy so với những người vẽ chuyên nghiệp còn kém, nhưng mà để vẽ minh họa cho sách tranh thiếu nhi thì vẫn được!"
"Vậy thì tốt quá." Tô Hàng cười, chỉ vào mấy đứa nhỏ đang nằm trên giường nói: "Đợi bọn chúng biết xem sách, thì có thể xem tranh do mẹ mình vẽ, tuyệt biết bao nhiêu."
Anh ngẫm nghĩ rồi nói thêm: "Đợi mấy đứa lớn hơn, nếu đứa nào muốn học vẽ, thì có thể để mẹ chúng dạy luôn."
"Ta ngược lại thật không nghĩ đến chuyện này." Lâm Giai nhìn mấy đứa nhỏ còn đang ngủ say trên giường, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, khóe miệng cong lên.
"Vậy tranh thủ khi bọn nó có thể xem tranh, ta muốn vẽ thật nhiều một chút ~" Tô Hàng nhìn nàng hưng phấn bừng bừng, cười nói: "Thời gian còn dài, không vội."
"Buổi chiều em phỏng vấn mấy giờ? Có cần anh đi cùng không?"
"Không cần đâu." Lâm Giai nghe vậy liền lắc đầu: "Chiều nay em đi xem thử thôi, em đang chuẩn bị đây."
"Có được hay không còn phải ngày mai đi vẽ thử xem cụ thể, xem có phù hợp với phong cách của sách hay không nữa."
"Được rồi, em đi đường cẩn thận." Tô Hàng nói xong, đưa tay xoa mặt Lâm Giai.
Thấy cánh tay anh buông xuống, mặt Lâm Giai hơi đỏ lên, đột nhiên cô vòng tay ôm lấy anh.
Hành động đột ngột khiến Tô Hàng hơi giật mình. "Sao vậy?" Anh cúi đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Lâm Giai đang ôm chặt mình.
Lâm lão sư nhà anh, trước giờ chưa từng chủ động như vậy.
"Không có gì." Đầu Lâm Giai lắc lư trong lòng Tô Hàng, cười buông tay ra.
"Vậy em đi trước." Nói rồi, cô cầm lấy túi xách, rời khỏi phòng ngủ chính.
"Đi đường cẩn thận nhé." Vừa cười vừa nhắc nhở Lâm Giai một câu, Tô Hàng đi qua kiểm tra tình hình của mấy đứa nhỏ, sau đó trở về phòng khách.
"Hệ thống." Theo tiếng gọi của anh, màn hình mờ ảo hiện ra trước mắt.
Trên bảng hiện lên phần thưởng hệ thống mà anh đã nhận được.
Sau khi cho các con đi tiêm phòng vắc xin, Tô Hàng đã nghe thấy tiếng thông báo của hệ thống. Có vẻ như khi cho các con đi tiêm vắc xin, anh đã hoàn thành một thành tựu mới. Vì trước đó có người bên cạnh, không tiện, nên anh chưa xem. Hiện tại chỉ có một mình, đúng lúc có cơ hội xem thử.
"Chúc mừng ký chủ hoàn thành thành tựu 【 Lần đầu cho con đi tiêm phòng vắc xin 】, nhận được kỹ năng 【 Quá nhanh quá nguy hiểm 】."
"Quá nhanh quá nguy hiểm?" Tô Hàng nhìn cái tên kỹ năng kỳ lạ này, nheo mắt. Cái quỷ gì vậy.
"Quá nhanh quá nguy hiểm" chẳng phải là tên một bộ phim sao? Sao lại là cái thứ này được chứ?
Vậy cái kỹ năng này sẽ có tác dụng gì đây?
Cười lắc đầu, Tô Hàng nhìn vào phần giải thích kỹ năng 【Quá nhanh quá nguy hiểm】.
【 Quá nhanh quá nguy hiểm: Nhận được kỹ năng này, có thể tăng cường toàn diện kỹ thuật lái xe của chủ nhân... 】 Kỹ thuật lái xe? Đến đây Tô Hàng cau mày.
Sẽ không thật sự chỉ là về phương diện đó chứ?
"Kỹ thuật lái xe" của mình trước nay đâu có tệ, cũng đâu cần tăng thêm làm gì.
Nếu còn nâng cao hơn nữa, vậy thì Lâm lão... Tô Hàng khẽ ho một tiếng, ngắt dòng suy nghĩ của mình, tiếp tục đọc xuống dưới. Ở dưới câu này còn có hai câu giới thiệu về kỹ năng.
【 Quá nhanh quá nguy hiểm: Nhận được kỹ năng này, có thể tăng cường toàn diện kỹ thuật lái xe của chủ nhân, khiến cho kỹ thuật điều khiển của chủ nhân đạt đến mức đỉnh điểm. 】 "Kỹ thuật điều khiển..." Tô Hàng đọc đến đây thì im lặng không nói gì được.
Nếu không hiểu lầm thì có lẽ kỹ thuật ở đây phải là kỹ thuật điều khiển thông thường. Vậy thì cái kỹ thuật lái xe tăng lên kia cũng chỉ là tăng lên kỹ thuật lái xe thông thường thôi.
"Vậy thì đúng là rất hợp với cái tên Quá nhanh quá nguy hiểm rồi." Tô Hàng im lặng lắc đầu.
Trong phim thì lái xe. Kỹ năng cũng là lái xe.
Chỉ là chiếc xe này không phải là chiếc xe kia.
Tô Hàng lại nhíu mày, trông có vẻ hơi bực bội.
"Hệ thống, cái kỹ năng này có tác dụng gì?"
Hệ thống: "Chủ nhân cần tự phán đoán."
"..." Nghe hệ thống trả lời, Tô Hàng mặt mày đen lại ngồi bệt xuống ghế salon.
Tự phán đoán? Vậy là phải dùng kỹ năng này để kiếm tiền? Các biện pháp kiếm tiền liên quan đến lái xe...
Mình cũng đâu thể đi đua xe được chứ?
Nghĩ đến đây, Tô Hàng nhíu chặt mày.
Nếu là mình của một năm trước thì có lẽ đã đi rồi. Khi đó, mình rất thích theo đuổi sự kích thích.
Còn bây giờ thì sao. Nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến Lâm Giai, nghĩ đến các con...
Đừng nói là bọn họ có cho phép hay không. Ngay cả Tô Hàng cũng tuyệt đối không cho phép bản thân đi mạo hiểm như vậy. Cho dù có "Kỹ năng hệ thống" như một bug để bảo vệ thì anh cũng không thể chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhỡ có chuyện thì chẳng phải là quá vô trách nhiệm với mọi người sao?
Vả lại công việc đua xe này giai đoạn đầu mình cần đầu tư tài chính vào, mức vốn cũng không nhỏ. So với việc đi đua xe, Tô Hàng tình nguyện tiếp tục điêu khắc, cứ từ từ mà làm.
Nhắc đến việc dùng kỹ năng này cho các con, hình như cũng không dùng được. Chẳng lẽ chờ các con lớn lên thì lại dạy chúng đi đua xe? Hoặc chờ bọn nhỏ lớn lên thi bằng lái xe, mình dạy thì lúc đó sẽ dùng đến? Nhưng mà cũng phải 18 năm nữa chứ.
Nói chung là, cái kỹ năng 【Quá nhanh quá nguy hiểm】 này hiện tại hình như không có tác dụng gì.
Tô Hàng nhìn màn hình trước mắt, bất lực thở dài. Tính ngẫu nhiên của phần thưởng hệ thống, cái bất lợi nhất là ở chỗ này.
Nếu như là mấy kỹ năng hữu ích, ví dụ như kỹ năng nấu ăn hay điêu khắc, vậy thì tốt rồi. Lại nhận được mấy kỹ năng chẳng hữu dụng gì như "Thần lái xe" này thì đúng là bó tay.
"Để sau hẵng tính." Vuốt vuốt tóc, Tô Hàng tắt giao diện hệ thống rồi đứng dậy.
Nhìn đồng hồ, anh bắt đầu đi pha sữa, tiện thể làm ấm sữa mẹ cho Lục Bảo.
Đợi khi mọi thứ chuẩn bị xong... "Oa...oa..." Bên trong phòng ngủ, tiếng khóc đúng giờ của Tứ Bảo Tô Trác vang lên.
Nghe tiếng Tứ Bảo, Tô Hàng vừa lo lắng lại vừa buồn cười. Tứ Bảo ăn uống từ trước đến giờ rất đúng giờ. Cứ đến giờ thì nó sẽ là đứa đầu tiên tỉnh dậy. Cứ nó vừa khóc thì các tiểu gia hỏa khác cũng sẽ khóc theo. Rồi sau đó là một trận chiến tranh giành kinh thiên động địa...
"Đây." Tô Hàng cầm bình sữa bước vào thì Đại Bảo đã tỉnh rồi. Khác là lần này Lục Bảo thế mà không tỉnh. Nhị Bảo, Tam Bảo và Ngũ Bảo thì đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ, nhắm tịt mắt, cứ nằm bò trên giường cựa quậy không yên. Thấy vậy, Tô Hàng ôm Tứ Bảo lên đầu tiên. Chờ Tứ Bảo uống xong thì anh mới theo thứ tự thức dậy của mấy đứa mà cho mấy tiểu gia hỏa khác uống sữa. Cho đến khi Ngũ Bảo uống xong thì Tô Hàng mới cầm sữa mẹ đi đến chỗ của Lục Bảo.
"Lục Bảo, sao con còn ngủ thế?" Khẽ hỏi một câu, Tô Hàng cười ôm lấy cô bé.
"Ô y..." Lục Bảo dụi dụi đầu vào ngực Tô Hàng, trông có vẻ hơi khó chịu.
Thấy vậy, Tô Hàng cau mày.
"Lục Bảo? Đến giờ ăn rồi." Vừa nói xong anh liền khẽ lay Lục Bảo.
Cảm nhận được cơ thể lay động, Lục Bảo hé mở hai con mắt. Nhìn Tô Hàng một chút, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt lại, cái đầu nhỏ nghiêng sang một bên, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
"Không muốn ăn cơm sao?" Vừa hỏi Lục Bảo, Tô Hàng vừa đưa thử bình sữa đến trước mặt cô bé.
"Lục Bảo của chúng ta không đói bụng sao?" Thấy Lục Bảo có vẻ hơi khó chịu, Tô Hàng thử đưa núm vú cao su vào miệng cô bé.
Cảm nhận được xúc cảm ở miệng, lông mày Lục Bảo nhăn lại trong nháy mắt.
Cô bé vừa ngậm núm cao su, vừa lè lưỡi đẩy ra bên ngoài. Bộ dạng như rất bài xích cái núm vú cao su này.
Chính hành động này đã khiến tim Tô Hàng chợt nhói lên. Vì trước đây Lục Bảo đến giờ bú sữa tuyệt đối sẽ không phản kháng cái núm vú cao su đến vậy.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy..."
"Chẳng lẽ là do đi tiêm vắc xin, sốt rồi sao?" Tô Hàng cau mày, áp trán mình lên trán Lục Bảo để kiểm tra thử.
Nhiệt độ bình thường, không sốt. Anh lại tiếp tục mở tã Lục Bảo ra kiểm tra. Tã vẫn khô, không hề có đi ngoài.
"Sao lại không chịu ăn cơm vậy?" Tô Hàng khẽ thở dài một tiếng, vừa ôm Lục Bảo, vừa mở điện thoại tra thông tin.
Có rất nhiều lý do về việc trẻ con không chịu uống sữa, có thể là giai đoạn ghét sữa, chướng bụng, bệnh tật sau này, bệnh bẩm sinh, táo bón, hoặc yếu tố tâm lý... Nhìn kỹ mấy lý do như giai đoạn ghét sữa, bệnh tật sau này và yếu tố tâm lý, ánh mắt Tô Hàng trở nên nghiêm trọng. Về giai đoạn ghét sữa của trẻ sơ sinh, các thông tin ghi là nguyên nhân không rõ. Còn về bệnh tật sau này thì có thể là cảm cúm, viêm dạ dày,... Còn yếu tố tâm lý... Hình như không chính xác lắm. Vì nguyên nhân tâm lý không chịu uống sữa của trẻ con là do cha mẹ mắng trong khi cho bú, hoặc là không cho bé bú đúng giờ. Mà những điều này chưa từng xảy ra ở Lục Bảo.
"Vậy phải làm sao để xác định đây..." Tô Hàng lại tiếp tục tra điện thoại một hồi, bất lực cười khổ.
Kinh nghiệm của anh đã ít ỏi rồi. Mà giờ còn gặp phải trường hợp này nữa thì có thể nói là "họa vô đơn chí".
Nhìn lại Lục Bảo, anh nghĩ một chút, bấm số điện thoại của Lâm Giai.
Nếu thực sự không có cách, thì chỉ còn cách cầu cứu vợ mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận