Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 547:: Nói cái gì nói nhảm đâu?

Chương 547: Nói cái gì nói nhảm đâu? Theo địa chỉ Ngô Bỉnh Phi đưa tới, lúc Tô Hàng đuổi tới khu dân cư thì phát hiện Ngô Bỉnh Phi đã chờ mình trong xe. Ngô Thụy Hâm vì vấn đề sức khỏe nên không xuất hiện. Thấy xe Tô Hàng, Ngô Bỉnh Phi vội xuống xe, dẫn theo một trợ lý nam nhanh chóng tiến lên. "Tô tiên sinh, Tô phu nhân." Đóng cửa xe lại, Tô Hàng kinh ngạc hỏi: "Sao anh lại tới đây? Công ty là Ngô lão đang quản à?" "Ừ, cha tôi đang quản." Nói đến đây, Ngô Bỉnh Phi có chút xấu hổ gãi mũi, nói: "Cha tôi bảo, để tôi giúp anh giải quyết ổn thỏa chuyện này trước, rồi quay về quản công ty sau." "Có ông ấy ở công ty, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." "Ông ấy còn nói nếu tôi đến cả chuyện này cũng không giải quyết được thì đứa con trai nào mà tôi sinh ra, sẽ cho thẳng nó công ty luôn." Nghĩ tới những lời uy h·i·ế·p có chủ ý của cha, Ngô Bỉnh Phi bất đắc dĩ cười khổ. Tô Hàng nghe vậy cũng chỉ cười nhạt. Tuy nhiên thấy bạn cũ vượt năm tháng này tinh thần không tệ, hắn cũng yên tâm không ít. Đối với hảo ý của Ngô Thụy Hâm, Tô Hàng cũng không từ chối. Nhìn Ngô Bỉnh Phi, hắn cười nhạt: "Nếu anh đã tới, vậy chúng ta lên thôi." "Đi." Gật đầu, Ngô Bỉnh Phi tự tin nói: "Tôi đã cho người tiếp cận cửa nhà hắn, cả ngày hôm nay hắn không hề ra ngoài." "Làm rất tốt." Nói xong, Tô Hàng dẫn đầu đi về phía trước. Nơi phóng viên ở là một khu dân cư mở, bên ngoài không có hàng rào chắn, cửa ra vào cũng không có bảo vệ trông coi. Có thể nói là Tô Hàng và những người khác vào khu dân cư rất thuận lợi. Khu nhà này không có thang máy. Phóng viên ở lầu sáu. Khi Tô Hàng leo đến tầng năm, một tiếng ồn ào đột nhiên vọng lại từ lầu sáu. Nghe được một giọng nói trong đó, Ngô Bỉnh Phi nhíu mày. "Là tài xế của tôi, xem tình hình này, hẳn là tên phóng viên Hoàng Vân Sinh kia muốn đi cửa chính thì bị tài xế của tôi ngăn lại." "Ừ." Gật đầu, Tô Hàng tiếp tục đi lên. Khi đến gần lầu sáu, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Giai vẫn đi theo sau lưng mình. "Lát nữa lên trên rồi, em đừng đến gần, cẩn thận an toàn." "Vâng." Lâm Giai không chút do dự đáp ứng. Nàng rất hiểu mình nên làm gì và không nên làm gì. Vừa lên đến tầng, Tô Hàng nghiêng đầu đã thấy hai người đàn ông cùng một phụ nữ trung niên đang đứng chung một chỗ. Một người đàn ông mặc vest dang hai tay, chắn trước mặt người đàn ông mặc đồ thường cùng người phụ nữ trung niên. Người đàn ông mặc đồ thường không ngừng đẩy người mặc vest, người phụ nữ trung niên thì chỉ vào người mặc vest mắng to. Thấy vậy, Ngô Bỉnh Phi nhíu mày ghét bỏ nói: "Tên kia là Hoàng Vân Sinh, người bên cạnh, chắc là mẹ hắn, Dương Quế Phương." "Tính khí không nhỏ nhỉ." Lẩm bẩm một câu, Tô Hàng đi lên mấy bước, đến chỗ tài xế. Ngô Bỉnh Phi dẫn theo trợ lý vội vàng theo sau, Lâm Giai cẩn thận đi cuối cùng. Thấy lão bản tới, tài xế gật đầu, sau đó giải thích: "Ngô đổng, hắn nói muốn ra ngoài mua đồ, tôi nói trước khi ngài và Tô tiên sinh đến thì bọn họ không được đi đâu cả." "Ừ, cậu làm tốt." Ngô Bỉnh Phi nói xong liền khoát tay với tài xế, ra hiệu anh ta ra sau. Sau đó anh ta cũng tiến lên một bước, cùng Tô Hàng đứng trước mặt Hoàng Vân Sinh và mẹ của hắn. "Hoàng Vân Sinh à?" Tô Hàng nhướng mày, ánh mắt hạ thấp xuống, dừng ở hông Hoàng Vân Sinh. Đúng lúc Hoàng Vân Sinh định trả lời thì hắn đột nhiên giơ tay ra, trực tiếp nắm lấy cạp quần của Hoàng Vân Sinh ở một vị trí. Hoàng Vân Sinh còn chưa kịp phản ứng. Một giây sau, Tô Hàng đã gỡ được chiếc camera lỗ kim giấu bên hông hắn. Cả máy phát tín hiệu, máy thu tín hiệu và những thứ liên quan cũng bị kéo ra từ trong túi Hoàng Vân Sinh. "..." Nhìn đống đồ chơi này, Tô Hàng chính xác tìm thấy thẻ nhớ bên trong, rút ra cất vào túi. Sau đó, mặc kệ ánh mắt kinh hãi của Hoàng Vân Sinh, hắn trực tiếp vứt những chiếc camera không dùng xuống đất. Rắc! Thấy máy quay của mình bị giẫm nát, khóe mặt Hoàng Vân Sinh giật giật. Một bên, mẹ hắn Dương Quế Phương không nhịn được mà mắng trước. "Các người ở đâu xông tới vậy? Dựa vào cái gì mà phá đồ của con trai tôi hả?" "Các người thật quá đáng!" "Tôi nói cho các người biết, bây giờ là xã hội pháp trị, không phải muốn làm gì thì làm được đâu!" Nói xong, Dương Quế Phương tức giận nhìn Tô Hàng, quát: "Xin lỗi và đền tiền cho tôi!" "..." Im lặng nhìn Dương Quế Phương, ánh mắt Tô Hàng trở nên lạnh lẽo. Lại liếc nhìn Hoàng Vân Sinh không hề lên tiếng, hắn thản nhiên nói: "Con của bà chắc nhận ra tôi là ai chứ?" "Hoàng Vân Sinh, đúng không?" "..." Nuốt nước bọt, Hoàng Vân Sinh hít sâu một hơi, mạnh miệng cãi: "Không, tôi không biết ông." "Không biết?" Nhếch môi cười một tiếng, Tô Hàng vẫy tay với Lâm Giai đứng sau. "Vợ, đưa điện thoại đây, chụp cho hắn mấy tấm ảnh, quay lại cái video, giúp hắn nhớ lại một chút." "Được." Phẫn nộ nhìn Hoàng Vân Sinh chằm chằm, Lâm Giai gần như ngay lập tức tiến lên, mở điện thoại hướng về phía mẹ con Hoàng Vân Sinh. Thấy thế, mắt Dương Quế Phương trừng lớn, càng nổi giận quát: "Các người làm gì hả? Hả? Các người khinh người quá đáng rồi đấy!" "Khinh người quá đáng?" Cười lạnh một tiếng, Tô Hàng lắc đầu nói: "Con trai bà đập ảnh con tôi, tự tiện đăng lên mạng, để con tôi bị mọi người soi mói thì tôi vẫn còn chưa mắng các người khinh người quá đáng đấy." "Ngươi ngược lại sủa trước à?" "Ngươi..." Kinh hãi nhìn Tô Hàng, Dương Quế Phương cũng hiểu ra chuyện gì xảy ra, có chút nghi ngờ quay đầu nhìn con trai. "Vân Sinh, hắn là ba của mấy đứa bé kia hả?" Nghe vậy, Hoàng Vân Sinh cắn răng, tiếp tục nói: "Tôi không biết, tôi chỉ đập mấy đứa bé đó thôi, căn bản không biết ba chúng nó là ai, cũng không biết ba chúng nó trông như thế nào." Bốp! Hắn vừa dứt lời, Tô Hàng liền đá một phát vào đầu gối hắn. Phịch một tiếng, Hoàng Vân Sinh quỳ ngay xuống đất. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Vân Sinh bị đá ngã, Tô Hàng cười lạnh nói: "Không biết? Ngươi dám nói lại lần nữa xem ngươi không biết, ngươi tin ta sẽ cho ngươi kiếp sau sống trên giường không?" Thấy con trai bị đá quỳ xuống, Dương Quế Phương giật mình, càng phẫn nộ nhìn Tô Hàng. "Ngươi... Ngươi làm gì vậy hả!" Tức giận mắng một câu, họng nàng run lên, bắt đầu hô to. "Đánh người rồi! Có người gây rối!" "Các người có tin là tôi cho mấy cái người con của bà kia lên hết các mặt báo không hả! Để cho các người xem sao là ăn đủ!""Đập con của bà thì làm sao? Cho chúng nó nổi tiếng rồi không biết trân trọng, còn tới gây chuyện!" "Các người tính toán cái thá gì..." Bốp! Dương Quế Phương còn chưa kịp mắng xong thì mặt đã bị tát sang một bên. Người tát một cái này không phải là Tô Hàng mà là Lâm Giai. Nhìn người vợ một bên phẫn nộ đến run cả người, Tô Hàng cũng có chút kinh ngạc. Hai người ở cùng nhau lâu như vậy, trừ vụ bọn buôn người trước kia, đây là lần đầu tiên hắn thấy vợ tức giận đến như vậy. Nhưng đừng nói là Lâm Giai. Nghe những lời của Dương Quế Phương, cho dù là hắn từ trước đến nay không động tay với phụ nữ cũng không nhịn được muốn đánh cho bà ta một trận. Dù sao những lời vừa rồi, thật sự là quá đáng! Con mình muốn nổi tiếng? Bà ta đến cuối cùng có biết mình đang nói cái gì vớ vẩn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận