Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1701: Viện bảo tàng mỹ thuật triển lãm

Tô Hàng nhíu mày, ngược lại là bị Nhị Bảo liên tiếp phản ứng làm cho kinh ngạc, không ngờ tiểu nha đầu này thế mà lại có một mặt trượng nghĩa và coi trọng bạn bè như vậy. Hắn quyết định tối nay sẽ mời mấy bé con đi ăn một bữa thật ngon để bù đắp những chuyện xảy ra ban ngày, tránh gây tổn thương đến tâm hồn non nớt của các bé. Sau khi trở về phòng, Lâm Giai nói với Tô Hàng rằng, cô ấy tình cờ quen một vị lão trung y rất giỏi, am hiểu xoa bóp và chữa trị tổn thương gân cốt, rất có bài bản. Nếu không thì để Lý Thành Thiên đưa Huyên Huyên đi thử xem? Người ta thường nói, bị thương gân động cốt thì phải mất cả trăm ngày, dù là thầy thuốc giỏi cũng không thể giúp giảm đau nhanh chóng được. Nhưng nghe Lâm Giai miêu tả, vị lão trung y này đúng là diệu thủ hồi xuân, rất có tài. Tô Hàng liền gửi địa chỉ và cách liên lạc của vị lão trung y cho Lý Thành Thiên, Lý Thành Thiên cũng nói rằng sáng mai sẽ đưa Huyên Huyên đi khám bệnh. Còn Tô Hàng thì đã hẹn với Lý Tiểu Bình rồi nên tạm thời không thể đi theo. Vừa tảng sáng ngày thứ hai, Tô Hàng đã dẫn Lâm Giai và các bé đến địa điểm đã hẹn với Lý Tiểu Bình. Lúc này, bọn họ mới phát hiện cổng viện bảo tàng mỹ thuật quốc gia vắng tanh, không một bóng người. Tựa như lời Lý Tiểu Bình nói, hiện tại kinh nghiệm của anh ta còn non, những ngành nghề coi trọng thâm niên như vậy đúng là không có chỗ cho anh ta dung thân. Tô Hàng giữ cảm xúc đó trong lòng, trên mặt thì vẫn nở một nụ cười rạng rỡ, biểu hiện sự nhiệt tình và vinh hạnh khi được đến tham quan. Lý Tiểu Bình cũng vui vẻ đón mấy người vào viện bảo tàng mỹ thuật. Thật ra Tô Hàng không hiểu rõ về hội họa lắm, thậm chí còn cảm thấy có chút nhàm chán. Để anh thưởng thức những tác phẩm này chẳng khác nào xem sách trời, cực kỳ vô vị. Nhưng nhìn Lý Tiểu Bình hăng hái giới thiệu và giải thích, Tô Hàng cũng không tiện từ chối, chỉ có thể giả bộ như hiểu biết. Nhưng điều mà Tô Hàng và Lâm Giai đều không ngờ tới chính là, buổi tham quan có vẻ buồn tẻ và không có gì thú vị này lại thu hút sự quan tâm đặc biệt của Tam Bảo. Cô bé tỏ ra vô cùng hứng thú với các tác phẩm hội họa được trưng bày. Vì dáng người thấp bé nên vị trí trưng bày các tác phẩm hội họa hơi cao, cô bé chỉ có thể ghé vào trước tủ kính, kiễng chân lên để nhìn vào bên trong. Trên mặt cô bé ánh lên vẻ rạng rỡ, tiểu gia hỏa này dường như không chỉ xem hiểu mà còn biết cách thưởng thức nữa. Tô Hàng vốn chỉ muốn đi xem qua loa, đi một vòng rồi dẫn các bé rời đi, nhưng không ngờ Tam Bảo lại níu chân anh. Vì chuyện Huyên Huyên mất tích ngày hôm qua, Tô Hàng và Lâm Giai càng thêm cảnh giác, quản lý các bé rất chặt chẽ. Mỗi khi Tam Bảo dừng chân ngắm tác phẩm nào đó, Tô Hàng đều dừng lại chờ ở bên cạnh. Lâu dần, Tô Hàng thấy hơi tò mò, cứ tưởng Tam Bảo chỉ là xem cho vui mà thôi, liền muốn kéo cô bé đi. “Mấy thứ này con có hiểu không?” Tam Bảo hít hà một cái: "Cho dù không xem hiểu, thì con cũng có thể tự mình lý giải rồi bịa ra một câu chuyện!" Vừa nói, cô bé vừa chỉ vào một bức tranh sơn dầu trước mặt, bắt đầu kể lại những gì mình hiểu và suy nghĩ, thậm chí còn bịa ra một câu chuyện dài, đúng lúc Lý Tiểu Bình vừa đi tới nghe thấy. “Ôi, những đứa trẻ này không chỉ có trí tưởng tượng vô cùng phong phú, mà còn rất logic nữa!” Thực ra cái gọi là hiểu biết về nghệ thuật cũng không có gì sâu xa, những lời Tam Bảo nói đã khiến Lý Tiểu Bình có cái nhìn khác về cô bé. Anh đưa tay vỗ vai Tô Hàng: "Thật đấy, đứa trẻ này không chỉ thông minh mà còn có tố chất tốt để học mỹ thuật, tuyệt đối không nên để tài năng bị lãng phí!" Tô Hàng chớp mắt mấy cái, có chút khó tin, thật ra bình thường anh và Lâm Giai đều tôn trọng sở thích của các bé, cố gắng giải phóng thiên tính của các bé. Mấy bé con cũng thích vẽ bậy một vài thứ, lúc đó Tô Hàng chỉ cho rằng đây là trò vui nhất thời của trẻ con, không có gì đặc biệt nên cũng không đi sâu tìm hiểu xem bé nào vẽ tốt hơn. Nhưng nghe người trong ngành nói vài câu, Tô Hàng có chút suy nghĩ. “Ý của anh là, phần giải thích vừa rồi của con gái tôi có khả năng cảm thụ nghệ thuật, cháu có thiên phú về mặt này?” Lý Tiểu Bình khẳng định gật đầu: "Không sai, đây tuyệt đối không phải vì anh đến xem triển lãm tranh của tôi mà tôi nói lời hay đâu, tôi chịu trách nhiệm cho từng lời mình nói. Hay là để bé thử xem, nếu phát triển theo hướng này thì sau này chắc chắn sẽ có thành tựu!" Lúc này, Lâm Giai cũng tò mò đến gần, cô cũng kinh ngạc trước những lời giải thích của Huyên Huyên. Không ngờ bọn họ suýt nữa đã bỏ lỡ thiên phú về mỹ thuật của Tam Bảo, nếu là vậy thì nhất định phải bồi dưỡng ngay từ sớm! Lâm Giai vội vàng hỏi: "Ở độ tuổi của Tam Bảo, bắt đầu học từ cơ bản còn kịp không?" Lý Tiểu Bình gật đầu: "Đương nhiên kịp, chỉ cần có tâm, dù ở độ tuổi nào, bắt đầu học đều không muộn, huống chi con gái của anh còn bé như vậy, đây chính là giai đoạn khả năng hấp thu và tưởng tượng rất mạnh mẽ!""Nếu mọi người không chê thì để tôi tạm thời làm thầy của Tam Bảo một thời gian, trước tiên sẽ giúp cháu đặt nền móng vững chắc, sau này có thể cho cháu vào các lớp dạy vẽ chính quy!" Tô Hàng đưa tay vỗ tay tán thưởng, trên mặt lộ ra vẻ cảm kích. Nghĩ kỹ lại thì, người trẻ tuổi trước mắt này đang bị bệnh nặng, có lẽ thời gian không còn nhiều. Nếu như chiếm dụng thời gian quý báu của người ta thì có phải là hơi không ổn không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận