Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1538: Tổng quyết tái kéo dài thời hạn

Chương 1538: Chung kết kéo dài thời gian Hai người đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, điểm ăn ý nhỏ này vẫn là có. Dù trên mặt không nói thêm lời nào, nhưng chỉ cần một ánh mắt hay một động tác đơn giản, Tô Hàng và Lâm Giai liền có thể biết chính xác ý đối phương.
"Ừ."
Lâm Giai cũng gật đầu nhẹ, trong lòng cũng yên tâm không ít. Lần này nhân vật chính của cuộc thi điêu khắc băng là Lục Bảo, cũng đã được Tô Hàng khai thông, nghĩ thông suốt không ít, nàng một người ngoài cuộc, lo lắng vớ vẩn làm gì? Hoàng thượng không gấp, thái giám lại gấp sao?
"Hôm nay đột nhiên có tuyết lớn như vậy, vậy từ ngày mai chúng ta có thể ra ngoài đắp người tuyết không?"
Đúng lúc này, Đại Bảo đang ghé ở cửa sổ nhìn tuyết đột nhiên quay đầu lại hỏi. Lần trước bọn hắn đắp người tuyết và chơi tuyết là lúc trước khi bọn hắn chưa nghỉ đông. Lần đó tuyết rơi không lớn như hôm nay, hơn nữa lúc ấy còn đang đi học, lại còn ôn tập các kiểu nên cũng không chơi đã. Nếu ngày mai không có gì, vậy bọn hắn có thể thoải mái chơi một ngày.
"Về lý thuyết thì, nếu ngày mai có thời gian rảnh, chúng ta có thể đi."
Tô Hàng nghĩ một chút rồi gật đầu nói.
"A! Vậy chẳng phải chúng ta coi như là đang có phúc?
"Ai đó ~ mà thôi, nếu ngày mai cuộc thi điêu khắc băng kéo dài, chúng ta có thể ra ngoài chơi tuyết ngay."
"Hắc hắc... nghe cũng có vẻ không tệ đấy chứ..."
Nghe vậy, Đại Bảo và mấy đứa nhỏ khác cũng nhao nhao phụ họa.
"Ha ha..."
Thấy vậy, Tô Hàng cũng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng. Không ngờ, hắn vừa mới kể cho bọn nhỏ một câu chuyện ngụ ngôn nhỏ, bây giờ nó đã phát huy tác dụng nhanh như vậy giữa chúng. Sau đó, đám nhóc lại nô đùa với nhau, đứa nào cũng vui vẻ, thậm chí có đứa còn thò đầu ra ngoài sân xem tuyết.
Chỉ có điều, chưa được bao lâu thì bị Lâm Giai kéo vào. Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, thời tiết thì lạnh, lại còn tối nữa, Lâm Giai không yên tâm để bọn chúng ra ngoài giờ này. Cho dù bọn chúng có muốn chơi tuyết thì cũng phải đợi sáng mai trời sáng mới được.
Tuy vậy, điều này không ngăn được tình yêu của đám nhóc với tuyết, chúng đều ghé vào cửa sổ, không ngừng nhìn những bông tuyết to như lông ngỗng nhẹ nhàng bay xuống. Dần dần rơi trên mặt đất, mặt đất trong sân cũng dần phủ một lớp trắng xóa, như bông gòn.
Thời gian trôi qua, cũng sắp đến giờ đi ngủ hằng ngày của bọn trẻ, Tô Hàng và Lâm Giai cũng nhận được thông báo từ ban tổ chức cuộc thi điêu khắc băng trên điện thoại. Đúng như Tô Hàng dự đoán, cuộc thi điêu khắc băng lần này quả nhiên bị hoãn lại vì tuyết rơi, sớm nhất cũng phải ba ngày sau mới tổ chức lại.
"Các con, hết cách rồi, vì tuyết rơi quá lớn, chắc chắn còn phải rơi ít nhất một ngày nữa, cho nên trận chung kết điêu khắc băng phải hoãn lại."
Sau khi nhận được tin, Tô Hàng nghĩ một lát vẫn quyết định chia sẻ tin này cho đám nhỏ. Điểm quan trọng vẫn là Lục Bảo, tin này với mấy đứa nhỏ khác có lẽ không ảnh hưởng lớn, dù sao không phải bọn chúng đi tham gia cuộc thi.
"A chọc ~ Vậy chẳng phải nói ngày mai chúng ta thật sự có thể ra sân đắp người tuyết ném tuyết sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Tứ Bảo sáng lên, sau đó đứng ra hỏi ngược lại. Mấy đứa nhỏ khác cũng mở to mắt, vẻ mặt có chút mong đợi. Quả nhiên, với bọn chúng thì trận chung kết điêu khắc băng dù gì cũng sẽ diễn ra, việc kéo dài hay không cũng không quan trọng. Thậm chí, trong suốt cuộc thi, vì không có ai trong số chúng tham gia nên chúng có chút nhàm chán, so ra thì đắp người tuyết, ném tuyết trong sân vẫn thú vị hơn.
Về phần Lục Bảo, dù khi nghe tin này thần sắc có hơi ảm đạm nhưng rất nhanh lại khôi phục. Dù sao đã có Tô Hàng tiêm trước thuốc dự phòng, cộng thêm một hồi khai thông, nếu vẫn không nghĩ thông được thì Tô Hàng thật là đau đầu.
"Vậy ta trong mấy ngày trước trận chung kết này sẽ luyện tập kỹ hơn, làm một sự chuẩn bị."
Lục Bảo nghĩ ngợi một lát rồi chủ động nói.
"Được thôi, không vấn đề gì, như vậy mới đúng."
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu, hắn thấy Lục Bảo đã nghĩ thông suốt hoàn toàn nên cũng tỏ vẻ khẳng định.
"Tiểu Nhiên, dạo này ngày nào em cũng luyện tập điêu khắc băng, gần như rơi vào trong đó luôn rồi, hay là ngày mai chúng ta cùng chơi một ngày đi."
Đúng lúc này, Đại Bảo đột nhiên đến gần Lục Bảo nói. Đã một khoảng thời gian dài như vậy, mỗi ngày Lục Bảo đều ép mình quá căng, gần như không có thời gian nghỉ ngơi, Đại Bảo nhìn cũng thấy hơi đau lòng, không nỡ để Lục Bảo tiếp tục như vậy. Cứ tiếp tục trạng thái này có lẽ sẽ không tránh khỏi gặp vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận