Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1212: Ngươi cố ý đùa ta chơi đâu?

"Vậy lần này con rốt cuộc thi được bao nhiêu điểm vậy, có thể nói cho mẹ nghe một chút được không?" Nghe vậy, mẹ của Trương Thốc Xúc không kìm được tò mò, dò hỏi một câu. Thật ra, bà sợ mình hỏi không khéo, vô tình khơi lại nỗi buồn của Trương Thốc Xúc, nên vẫn nhịn hiếu kỳ trong lòng, không hỏi chuyện điểm số của Trương Thốc Xúc. Nhưng giờ nghe giọng điệu này của Trương Thốc Xúc, có vẻ không phải như vậy, dường như không giống với dự đoán của bà lắm. "Đương nhiên được chứ mẹ, lần này con thi ba trăm chín mươi lăm điểm, còn Tô Trác thi ba trăm chín mươi sáu điểm, chỉ hơn con một điểm thôi, thứ tự cũng cao hơn con một hạng." Trương Thốc Xúc kể lại, vừa nói vừa thở dài. Nhưng những lời này vào tai mẹ của Trương Thốc Xúc lại hoàn toàn khác, bà không khỏi hít thở dồn dập hơn. "Hả, thằng nhóc thối tha, vậy con nói cho mẹ biết, lần này con rốt cuộc đứng thứ mấy?" Tiếp đó, mẹ Trương Thốc Xúc hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại rồi mới hỏi. Bà muốn cẩn thận xác nhận lại với Trương Thốc Xúc, phải biết rằng, trước đây Trương Thốc Xúc có cố gắng đến mấy cũng chỉ thi được hơn hai trăm điểm. Lần này lại có thể thi được gần bốn trăm điểm, mà đó còn là theo cách tính điểm cũ, vậy thì lần này Trương Thốc Xúc thật sự có chút nghịch thiên rồi. Tiến bộ thật sự quá lớn! "Chính là hạng mười trong lớp, chỉ kém có một điểm thôi..." Trương Thốc Xúc tuy không hiểu vì sao thái độ của mẹ mình đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn trả lời, trong lòng vẫn còn bận tâm về một điểm đó. "Thằng nhóc thối tha, con cố tình trêu mẹ con đấy à? Thi tốt thế mà không nói sớm? Làm mẹ sợ hết cả hồn." Mẹ của Trương Thốc Xúc bình tĩnh lại, tuy miệng không ngừng trách móc nhưng trên mặt lại hiện rõ vẻ mừng rỡ. Trong lúc vô ý, bà đạp ga mạnh hơn, xe cũng chạy nhanh hơn không ít. "Hả?" Nghe vậy, đám người Trương Sở có chút khó hiểu, vừa nãy mẹ còn đang an ủi, sao giờ lại quay sang mắng rồi? Còn nhìn thấy vẻ mặt này của Trương Thốc Xúc, mẹ Trương Thốc Xúc không thấy cậu ta giả vờ hay khoe mẽ khiêm tốn gì cả, lòng bà cũng dần bình tĩnh lại. "Không sao, chỉ kém có một điểm, đáng tiếc thật, nhưng cũng không sao, dù gì con còn phải học làm đồ ngọt sấy khô, lần sau chúng ta cố gắng hơn chút nữa, bù lại một điểm này là được." Ngay sau đó, mẹ của Trương Thốc Xúc lại đơn giản giải thích và an ủi một câu, chỉ là rõ ràng không còn để tâm như lúc nãy nữa. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện nụ cười trên mặt mẹ của Trương Thốc Xúc đang không ngừng nở rộng, khóe miệng gần như đã chạm đến tận mang tai. "Có thể thời gian con dùng để luyện làm đồ ngọt sấy khô, cũng chỉ là thời gian con bỏ ra khi chơi game trước đây thôi mà, cho dù không học làm đồ sấy, chắc con cũng chẳng thi được toàn quốc đâu." Trương Thốc Xúc nói, cậu dần dần bắt đầu đi vào ngõ cụt. "Thế thì khác chứ, chơi game sao so với việc học làm đồ ngọt sấy khô được? Học làm đồ ngọt cũng giống như việc học vậy, không chỉ tốn thời gian, còn phải bỏ ra rất nhiều tinh lực nữa.""Còn chơi game thì khác, khoảng thời gian con chơi game là thuần túy để giải trí, không cần phải suy nghĩ nhiều, hiểu chưa?" Nghe vậy, mẹ của Trương Thốc Xúc rất kiên nhẫn giải thích cho cậu, sau đó còn đặc biệt lấy ra hai ví dụ để so sánh. Hôm nay bà vui nên nếu là bình thường, với kiểu người Trương Thốc Xúc hay để ý đến những chuyện vụn vặt thế này, bà đã không còn kiên nhẫn như vậy đâu. "A a, con hiểu rồi, nhưng con cũng không thể bỏ việc học làm đồ ngọt sấy khô, nhưng lần sau thi con nhất định sẽ nghiêm túc và cẩn thận hơn." Trương Thốc Xúc có chút hiểu nhưng cũng không muốn nghiên cứu thêm về vấn đề này nữa. "Ừ ~ thế là được." Mẹ Trương Thốc Xúc, thấy nét mặt ủ rũ vừa nãy của con đã qua, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. "Mà thôi, con trai, lần này con làm mẹ nở mày nở mặt, vậy mà thi được hạng mười trong lớp, mẹ về nhất định sẽ khen thưởng cho con thật xứng đáng." Tiếp đó, mẹ của Trương Thốc Xúc không hề keo kiệt lời khen. Trước kia, Trương Thốc Xúc từng tự đặt ra mục tiêu, nói muốn thi được trong top 10 của lớp lần này. Lúc đó, mẹ Trương Thốc Xúc không mấy tin tưởng, bà nghĩ cậu vào top 15 là quá giỏi rồi, không ngờ lần này lại hoàn toàn vượt quá dự đoán của bà. Nếu không phải sắp về đến nhà, bây giờ bà đã muốn chạy ngay đến trường, tìm gặp thầy cô giáo của Trương Thốc Xúc để xác nhận lại thành tích của con trai rồi. "A? Khen thưởng sao? Mẹ định thưởng gì cho con?" Nghe vậy, Trương Thốc Xúc vội hỏi. Trẻ con không thể cưỡng lại được sức hút của phần thưởng, vừa nghe đến từ này, những phiền muộn và bực dọc ban nãy đều tan biến hết. "Tùy con chọn, lần này con muốn gì cũng được." Mẹ của Trương Thốc Xúc, rất hào phóng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận