Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1393: Một mã thì một mã, tạp đều phải cầm

Chương 1393: Một việc là một việc, tiền nào việc nấy.
Về việc này, Tô Hàng cũng không giải thích nhiều. Cung Mậu Nhan bọn họ không tin thì thôi, dù sao lát nữa những người này lại phải kinh ngạc đến ngớ người, chuyện kiểu này trước đây cũng không phải lần đầu xảy ra. Thậm chí có thể còn có người ngoài hành tinh bắt hắn về giải phẫu nghiên cứu ấy chứ.
"À đúng rồi, Tô tiên sinh, cái này anh cầm lấy."
Sau khi mọi người nói đùa một lúc, Cung Mậu Nhan từ phía sau lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tô Hàng.
Tấm thẻ trông có vẻ bình thường nhưng số tài khoản bên trong chắc chắn không hề đơn giản.
"Người làm trong giới tài chính dơ bẩn như tôi, thời xưa thì là một kẻ tục tử, anh đừng chê nhé. Tôi cũng không có gì khác để tặng anh, cái này coi như chút lòng biết ơn và cảm tạ anh đã chữa khỏi cho nhạc phụ tôi."
Ngay sau đó, Cung Mậu Nhan lại giải thích.
"Được thôi, vậy tôi xin nhận."
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu rồi nhận lấy.
Dù sao Cung Mậu Nhan đã cự tuyệt việc trả thù lao ngay từ đầu, lúc này nếu như từ chối thì lại thành ra khách sáo.
"Thế mới phải chứ."
Thấy vậy, Trương Công Chính cũng gật đầu.
Trong lòng ông vẫn rất cảm kích Tô Hàng. Nếu không tìm cách cảm ơn tử tế, Trương Công Chính sẽ cảm thấy không yên.
"Khụ, khụ... Mặt khác, Tô tiên sinh, tôi có một chuyện nhỏ muốn nhờ anh, không biết anh có thể giúp không?"
Sau đó, Cung Mậu Nhan ho khan một tiếng rồi ngập ngừng nói.
Vừa nói, ông vừa xách một cái túi đặt xuống.
Trong túi còn có một tấm thẻ ngân hàng, cùng với hai khối ngọc nguyên liệu cực phẩm.
"Đây là..."
Thấy thế, Tô Hàng hơi sững sờ, trong lòng đã đoán ra mục đích của Cung Mậu Nhan.
Đúng hơn thì, khi thấy hai khối ngọc trong túi, anh đã biết Cung Mậu Nhan muốn nhờ mình việc gì.
Chắc là Cung Thiếu Đình đã tiết lộ với Cung Mậu Nhan rằng anh biết điêu khắc, chuyện này trong lần gặp mặt đầu tiên cũng đã hé lộ.
Tô Hàng đoán rằng, Cung Mậu Nhan chắc muốn nhờ anh giúp điêu khắc một vật gì đó.
"Tô tiên sinh, tôi muốn mời anh giúp điêu khắc một tác phẩm ngọc, chỉ một món thôi. Còn số tiền trong thẻ ngân hàng kia, với lại một khối ngọc khác, coi như là quà cảm ơn anh, anh thấy sao?"
Quả nhiên, Cung Mậu Nhan đã nói đến chuyện này.
"Được, không vấn đề gì. Nhưng tấm thẻ ngân hàng này anh cứ giữ lại đi, còn khối ngọc liệu nguyên thạch này, tôi xin nhận."
Tô Hàng suy nghĩ một chút rồi đồng ý ngay.
Anh không quá quan tâm đến số tiền trong thẻ ngân hàng kia, anh hứng thú hơn với khối ngọc nguyên liệu cực phẩm kia, vì biết rõ đây là thứ có tiền cũng không mua được.
"Không, không, không, tôi nhờ anh giúp chuyện này, nếu anh không nhận số tiền trong thẻ, vậy chẳng phải là tôi lại bắt anh làm không công sao?"
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan lắc đầu nói.
Ông không thích nợ ân nghĩa ai cả, bởi vì ân tình rất khó trả, ngược lại ông thích người khác nợ mình hơn.
"Có khối ngọc nguyên liệu cực phẩm này là đủ rồi, nếu vẫn muốn cảm ơn thì đây không phải có sao?"
Nói xong, Tô Hàng lắc lắc khối ngọc nguyên liệu trong tay, rồi chỉ vào tấm thẻ ngân hàng vừa nãy.
Tấm thẻ ngân hàng đó là Cung Mậu Nhan đưa cho Tô Hàng đầu tiên, để cảm ơn anh đã chữa bệnh cho Trương Công Chính.
"Sao được chứ, đây là hai chuyện khác nhau, một việc là một việc, tấm thẻ ngân hàng kia là để cảm ơn anh đã chữa khỏi bệnh cho nhạc phụ tôi, còn tấm thẻ này là tiền công."
Nghe vậy, Cung Mậu Nhan lắc đầu, nhất quyết nhét lại tấm thẻ ngân hàng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Vậy... Thôi được rồi."
Tô Hàng hơi do dự một chút rồi chấp nhận, không nói gì thêm.
Ngược lại, Trương Công Chính ngồi bên cạnh nghe mà cứ mơ hồ, nhưng lúc này ông đã lờ mờ hiểu ra, Tô Hàng không chỉ là một thần y có y thuật cao siêu mà còn là một đại sư điêu khắc.
Điều này khiến ông càng thêm nể trọng Tô Hàng. Người trẻ tuổi này không hề tầm thường!
Tuy nhiên, suy đoán của ông về Tô Hàng cũng chỉ dừng lại ở mức một đại sư điêu khắc thông thường.
Nếu ông biết Tô Hàng là một đại sư điêu khắc cấp tông sư, chắc chắn ông sẽ còn ngạc nhiên hơn cả lúc Cung Mậu Nhan đã từng kinh ngạc.
Về sau, cả gia đình họ cùng nhau tụ tập, hoặc nói chính xác hơn là tụ tập ở một sân thì thích hợp hơn.
Phòng khách trong nhà không lớn, cả năm người ngồi quanh một cái bàn nhỏ cũng không quá chật chội, nhưng lát nữa còn bày đồ ăn ra, chắc chắn không đủ chỗ.
Vì vậy, cả đám bàn nhau chuyển ra sân, hôm nay trời đẹp, không khí cũng không quá lạnh.
Lúc này trên bàn trống trơn vì đồ ăn chưa được mang ra. Nhưng sau khi có sự góp ý của lão gia tử, ông đã mang bình Trúc Diệp Thanh quý hiếm ra.
"Lão bằng hữu, hôm nay cuối cùng ngươi cũng lộ diện."
Nói xong, Trương Công Chính hướng về phía bình rượu vừa nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận