Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 740: Thực sự là làm cha điển hình

"Chương 740: Đúng là ông bố điển hình"
"Không phải trách nhiệm của ta?" Đại Bảo hơi giật mình, đối với câu nói này có chút không kịp phản ứng.
Tô Hàng cười, bình tĩnh nói tiếp: "Đúng vậy, chuyện này là trách nhiệm của cha mẹ Lư Tuấn Ngạn, là do các người làm chủ nhiệm lớp gánh vác trách nhiệm."
"Vì sao ngươi lại cho rằng, chuyện này ngươi cũng có trách nhiệm?"
"Ta..." Đại Bảo cau mày, đột nhiên phát hiện mình thật sự không nghĩ ra mình có trách nhiệm gì.
Dù sao Lư Tuấn Ngạn lại thành ra như vậy, là vì ngày thường cha mẹ thiếu thời gian chăm sóc.
Ở trường học, trách nhiệm cũng là của chủ nhiệm lớp, hắn chỉ là hiệp trợ chủ nhiệm lớp quản lý các việc trong lớp.
Tô Hàng thấy Đại Bảo nghĩ mãi không ra, cũng không vội.
Vì hắn biết Đại Bảo rất thông minh, mình chỉ cần nhắc nhở một chút, hắn sẽ hiểu ra đạo lý.
Quả nhiên, một lát sau, Đại Bảo đã không còn phiền muộn về chuyện này nữa.
Cậu nhóc nghiêm túc gật đầu, nhẹ nhõm cười nói: "Ba ba, con hiểu rồi."
"Hiểu rồi là tốt, đi làm bài tập đi, tối ba ba cho các con đi ăn KFC." Tô Hàng cười nhạt một tiếng.
Nghe vậy, trong mắt Đại Bảo lộ rõ vẻ vui mừng.
Dù là một đứa bé hiểu chuyện như hắn, cũng không thể thoát khỏi sức hút của KFC.
"Ba ba, chúng con rất hạnh phúc, cảm ơn ba cùng mẹ."
Cậu nhóc đi ra ngoài mấy bước, lại đột nhiên quay lại, ôm Tô Hàng và Lâm Giai một cái.
Nhìn bóng lưng Đại Bảo, Lâm Giai ngơ ngác nói: "Tiểu Thần sao vậy?"
"Em không hiểu sao?" Tô Hàng cười khẽ.
Nghe vậy, Lâm Giai nhíu mày lắc đầu: "Không hiểu."
Tô Hàng nhướng mày, cười nhéo má Lâm Giai: "Vợ của anh sao đôi khi lại ngốc vậy?"
"Em đâu có..." Lâm Giai nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lại không nhịn được hỏi: "Vậy rốt cuộc Tiểu Thần tại sao lại đột nhiên nói như vậy?"
Tô Hàng tựa nhẹ vào ghế sofa, cười nói: "Có lẽ vì chúng ta luôn ở bên cạnh các con, từ trước đến nay chưa bao giờ để các con cảm thấy bị bỏ rơi, cô đơn."
Anh cảm thấy quyết định chính xác nhất của mình chính là từ khi nhìn thấy các nhóc lần đầu, đã quyết định phải ở bên cạnh chúng thật tốt khi chúng lớn lên.
Trong quá trình này, anh cũng thực sự làm được điều đó.
Anh có đủ thời gian ở bên cạnh các con, hiểu rõ, lý giải chúng.
Vậy nên hiện giờ bọn nhỏ mới trưởng thành tốt đến vậy.
Lâm Giai hiểu ý anh, có chút tựa vào người anh.
Một lát sau, cô mới do dự nói: "Thật sự muốn dẫn Tiểu Thần đi ăn KFC sao? Tuần trước vừa mới ăn xong mà."
"Không sao cả." Tô Hàng cười, ngay sau đó nói: "Dù sao một tháng hai lần, tổng số lần không vượt quá hai lần là được."
"Phì... Bọn nó biết sẽ buồn đấy." Lâm Giai che miệng cười khẽ.
Tô Hàng nghe vậy, nhướng mày, vô tội nói: "Vì sao buồn?"
"Bởi vì hai tuần sau cũng không được ăn KFC mà."
Lâm Giai lắc đầu, dứt khoát tựa cả người vào lòng Tô Hàng.
Thấy cô nàng vậy mà đang dệt mũ, Tô Hàng bất đắc dĩ cầm kim khâu trong tay cô bỏ đi: "Em định bị cận thị à?"
"Không đâu, mắt em tốt lắm."
Lâm Giai ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn không lấy lại kim khâu.
Cô dứt khoát co người lại, nằm dài ra ghế sofa, rồi vùi mặt vào lòng Tô Hàng.
Thấy cô bé nhỏ nhắn nép vào bên cạnh mình, ánh mắt Tô Hàng trở nên ôn hòa.
Mà ở nơi khuất hai người không nhìn thấy, mấy nhóc tì đang ghé sát vào khe cửa phòng làm việc, chớp mắt nhìn dáng vẻ thân mật của ba ba và mẹ, không nhịn được cười trộm.
...
Ngày hôm sau đến trường, Đại Bảo không còn bận tâm đến chuyện của Lư Tuấn Ngạn nữa.
Lư Tuấn Ngạn mắc lỗi, hắn nhắc nhở. Nếu không nghe, hắn cũng sẽ không quá quan tâm, mọi việc do cô chủ nhiệm Ngô Thi Thi xử lý.
Giải quyết được chuyện này, Đại Bảo lập tức nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Những chuyện tương tự xảy ra sau đó, hắn cũng chỉ là giúp Ngô Thi Thi quản lý, cũng không để những việc này ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
Nhị Bảo và các em thấy anh không còn bị chuyện này làm phiền nữa, cũng đều yên tâm hơn nhiều.
Thời gian thoáng chốc đã đến cuối tuần.
Sáng sớm làm xong một phần bài tập, lũ nhóc vừa định xem tivi thì Tô Hàng đã vẫy tay với chúng.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu vậy ba?" Tam Bảo liền đứng dậy, mặt đầy mong chờ.
Tô Hàng nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô nhóc, cười nói: "Đi trung tâm thương mại."
"A! ! !"
Nghe nói được đi trung tâm thương mại, Tam Bảo hưng phấn đến nỗi muốn nhảy dựng lên.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tô Hàng đã dội cho cô một gáo nước lạnh.
"Chúng ta sẽ không ăn KFC, tuần trước các con mới ăn rồi."
"Hả..."
Nghe vậy, vẻ mặt Tam Bảo từ đang vui mừng bỗng trở nên ỉu xìu.
Cô bé lại ngồi thụp xuống ghế sofa, yếu ớt lẩm bẩm: "Không được ăn KFC, đi trung tâm thương mại chán chết."
"Ba mẹ đã nói rồi mà, hai tuần sau không có KFC, tỷ tỷ không nghe gì cả." Tứ Bảo vừa ăn trái cây vừa nói móc.
Lục Bảo thì nhìn ba, cẩn thận hỏi: "Ba ơi, sao đột nhiên mình đi trung tâm thương mại vậy ba?"
"Vì con trai của chú Chu Phàm, Phi Phàm đệ đệ sắp sinh nhật, mình phải đi mua quà sinh nhật cho nó."
Tô Hàng vừa giải thích, vừa mặc áo chống nắng vào.
Từ sau chuyến đi biển, anh đã quen với việc khi trời nắng nóng, ra ngoài sẽ mặc áo chống nắng.
"Phi Phàm đệ đệ sắp sinh nhật hả?"
Lũ nhóc biết được nguyên nhân, lại trở nên phấn khích.
Tam Bảo xoa xoa đôi tay nhỏ, vui vẻ nói: "Lần trước sinh nhật của bọn con, chú Chu Phàm cũng tặng quà cho bọn con."
"Vậy nên lần này, nhất định mình phải tặng cho Phi Phàm đệ đệ một món quà thật tuyệt!"
Nghe lũ nhóc tíu tít Chu Phàm Phi Phàm, Tô Hàng đành bất lực.
Anh vẫn luôn thấy cái tên mà Chu Phàm đặt cho con mình rất tùy tiện.
Ít nhất cũng phải giống như anh, tra từ điển rồi mới đặt tên chứ?
Nghĩ vậy, Tô Hàng thấy mình đúng là một ông bố kiểu mẫu.
"Đã chuẩn bị cho Phi Phàm đệ đệ một món quà thật tuyệt, vậy thì nhanh đi thôi nào."
Tô Hàng lại vẫy tay với lũ nhóc.
Lần này, không cần anh giục, lũ nhóc đã nhanh như chớp chui vào phòng riêng.
Chốc lát sau, chúng đã thay quần áo xong, rồi ngơ ngác nhìn xung quanh.
"Ba ơi, mẹ đâu?"
"Mẹ?"
Tô Hàng khẽ giật mình, chợt nhớ ra Lâm Giai nói muốn trang điểm.
Anh mở cửa ra xem, thấy Lâm Giai vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm, hơi vụng về vẽ lông mày.
"Vợ?"
"Em sắp xong rồi, cho em mười... không đúng, cho em mười lăm phút nữa thôi."
Nói rồi, Lâm Giai lại tăng nhanh động tác trên tay.
Kết quả vì quá gấp, bút kẻ lông mày trong tay cô bị nghiêng, vậy mà kẻ thẳng một đường ra ngoài.
Nhìn trên mặt bỗng dưng có thêm một đường màu nâu, Lâm Giai ngơ ngẩn.
Tô Hàng cũng sững người mấy giây, rồi trực tiếp không nhịn được cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận