Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1146: Lại đánh cược?

Chương 1146: Lại cá cược? Kết quả là, liền phát sinh một màn vô cùng thú vị. Tam Bảo mỗi ngày khi phát bánh quy và bánh bông lan, Trương Thốc Xúc nếu không ra ngoài chơi thì sẽ ngồi vào bàn học bài, tóm lại là không nhìn về phía Tam Bảo. Vì hắn sợ nhìn nhiều, sẽ lại chạy tới đầu hàng Tam Bảo. Đến lúc sau, mặc dù Trương Thốc Xúc không nhìn bọn họ, nhưng mùi thơm ngọt ngào trong không khí vẫn lan đến. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy yết hầu của hắn không ngừng lên xuống, dường như đang cố nuốt nước bọt.
"Tô Tiếu!"
Trương Thốc Xúc đặt bút xuống, đi tới. Mùi thơm ngọt trong không khí, nghe được nhưng không ăn được, khiến hắn bực bội, không học nổi nữa.
"Sao vậy, ngươi nghĩ thông rồi à?"
Tam Bảo hỏi, còn tưởng Trương Thốc Xúc đã đồng ý không dây dưa với Nhị Bảo nữa. Nàng vừa nói, vừa cầm bánh quy trên tay lắc lư. Điều này có sức hấp dẫn lớn với Trương Thốc Xúc lúc này, khiến yết hầu của hắn cũng bất giác giật giật theo.
"Không, chuyện này không thể nào, ta và Tô Trác vẫn chưa có kết quả cuối cùng đâu, ta nhất định sẽ không bỏ cuộc."
Trương Thốc Xúc lắc đầu, cố không nhìn chiếc bánh quy nhỏ trong tay Tam Bảo.
"Vậy ngươi muốn gì?"
"Tô Tiếu, ngươi đừng đắc ý, hay là ngươi cũng cá cược với ta một phen?"
Trương Thốc Xúc vừa nói, lại giở mánh cũ, lừa gạt Tam Bảo.
"Cá cược? Ngươi cũng muốn cá cược về kết quả kiểm tra giữa tháng sao?"
Tam Bảo nghiêng đầu, không hiểu trong lòng Trương Thốc Xúc đang tính toán gì. Nhưng nếu là cá cược về kết quả kiểm tra, nàng hoàn toàn không sợ, thành tích của nàng dù không đứng đầu lớp, nhưng cũng luôn nằm trong top 10.
"Đúng, chúng ta cá cược, nếu ta thắng, ngươi sẽ cho ta bánh bông lan và bánh quy ăn, còn nếu thua, ta sẽ lập tức rời khỏi Tô Tiếu, không dây dưa với nàng nữa."
Trương Thốc Xúc gật đầu, Tam Bảo và Tứ Bảo đều câm nín nhìn hắn. Có thể nói chuyện dây dưa người khác một cách thản nhiên và chính nghĩa như vậy, chắc chỉ có Trương Thốc Xúc, da mặt người bình thường thật sự không dày đến thế.
"Nhưng mà đệ đệ ta đã cược với ngươi rồi, ngươi lại đưa ra tiền cược giống vậy, như vậy ta bị thiệt quá, ta không muốn."
Tam Bảo lắc đầu, dần mất kiên nhẫn và hứng thú. Trương Thốc Xúc đã lấy cái này làm tiền cược với Nhị Bảo, giờ lại muốn cá cược với nàng, như vầy khác gì kiểu đánh bài một cộng một bằng hai. Dù thế nào Tam Bảo cũng cảm thấy họ bị thiệt.
"Vậy, vậy thì ta đổi tiền cược được không? Nếu ta thua, ta sẽ cho ngươi chỗ chocolate mà mẹ ta mua từ nước ngoài về, thế nào?"
Trương Thốc Xúc nghĩ ngợi, vẫn không cam tâm nói.
"Cái này... Vậy chúng ta so gì? Học à?"
Phải thừa nhận, nghe Trương Thốc Xúc đưa ra điều kiện, Tam Bảo có chút động lòng.
"Không, ngươi học giỏi vậy, chúng ta không có cùng xuất phát điểm, nếu so học, quá không công bằng, lần này chúng ta đơn giản thôi, so chạy bộ đi."
Trương Thốc Xúc lắc đầu, sau đó nói. Hắn không phải kẻ ngốc, không đời nào đi so học với Tam Bảo. Tam Bảo học vốn đã tốt, dù hắn có cố gắng học, có mời gia sư đi nữa, trong thời gian ngắn như vậy trước kì kiểm tra, căn bản không thể đuổi kịp Tam Bảo.
"Chạy bộ?"
Nhưng nghe Trương Thốc Xúc nói về hạng mục cá cược, không chỉ Tam Bảo mà những người khác cũng ngơ ngác nhìn hắn. Nếu lúc này Tam Bảo mà đang uống gì, chắc chắn sẽ phun hết ra ngoài. So học thì không công bằng, chẳng lẽ so chạy bộ thì công bằng chắc? Thứ nhất, một nam một nữ, thể chất đã khác nhau rồi, đó là do yếu tố sinh học tự nhiên. Hơn nữa, Trương Thốc Xúc ngày thường vốn thích vận động, còn Tam Bảo thì không, Trương Thốc Xúc sao dám đưa ra kiểu cá cược này?
"Trương Thốc Xúc, ngươi dám nói thật, lại còn định lừa tỷ ta đấy à?"
Nghe xong, Tứ Bảo lập tức nổi giận, xông tới không nể mặt mà vạch trần Trương Thốc Xúc. Lần trước, sau khi cậu đáp ứng cá cược với Trương Thốc Xúc, vừa phân tích với bạn bè, mới phát hiện mình có vẻ bị lừa. Nhưng cược đã nhận, Tam Bảo tất nhiên không sợ, nhưng lần này Trương Thốc Xúc lại lừa quá đáng. Có thể nhẫn, thúc không thể nhẫn, thúc có thể nhẫn, mợ cũng không thể nhẫn!
"Mọi người cứ nghe ta nói hết đã, ta có thể cho nàng chạy trước mười giây."
Trương Thốc Xúc dường như cũng nhận thấy lời nói của mình vừa rồi hơi quá đáng, vội vàng bổ sung thêm một câu.
"Thôi đi, ta không muốn cược với ngươi, chẳng qua chỉ là hộp chocolate thôi mà? Về nhà ta sẽ nhờ ông Hoắc Bá Đặc dạy ta làm, ông ấy làm ăn ngon lắm, hừ!"
Tam Bảo hừ một tiếng, rồi ngồi lại vào chỗ, không để ý đến Trương Thốc Xúc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận