Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1617: Gia đình địa vị

"Ta chỉ cảm thấy, mấy bé cưng nhà chúng ta đều là những thiên thần nhỏ, ngươi xem bọn chúng không tranh không giành còn biết chăm sóc mèo con, đáng yêu biết bao." Tô Hàng nở nụ cười của một người cha già.
"Đương nhiên rồi, ngươi xem mẹ của bọn chúng là ai đi!" Lâm Giai tinh nghịch cười, rồi chạy đến phụ giúp bưng thức ăn.
Khi Lâm Giai đi ngang qua Hoa Hoa, nàng còn đặc biệt tránh ra một chút, để không va vào Hoa Hoa.
Mà Hoa Hoa cũng rất phối hợp lùi về sau một bước, đồng thời vui vẻ kêu meo một tiếng.
Tô Hàng nhìn tất cả điều này, hắn đột nhiên p·hát hiện địa vị của mình trong nhà dường như đã xuống thấp hơn trước.
Sau bữa tối, Tô Hàng k·é·o Lâm Giai vào phòng, đồng thời kể cho nàng nghe giấc mơ ban chiều trong phòng.
Lâm Giai nghe xong đỏ mặt, rồi cười đẩy Tô Hàng: "Lớn ngần này rồi còn mơ mấy chuyện đó hả?"
"Ta không cảm thấy ta sở dĩ mơ những giấc mơ này, là vì nàng đã lâu không còn chủ động như vậy sao?" Tô Hàng vừa nói vừa nhẹ nhàng tiến đến gần, trong mắt ánh lên vẻ mờ ám.
Lâm Giai mặt đỏ bừng, nhưng cũng mặc cho Tô Hàng đến gần mình.
Còn chưa đợi cả hai thân mật đến gần nhau, Lâm Giai đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Hoa Hoa đang bị nhốt ngoài cửa.
"Ghét thật đấy, đừng có phá đám, xem Hoa Hoa có phải đang lo cho ta không kìa." Lâm Giai nói xong đẩy ra, rồi đi thẳng ra cửa.
Vừa mở cửa, Hoa Hoa như một mũi tên lao vào, sau đó y như chủ nhân nhảy lên giường, nằm ngay vị trí của Lâm Giai.
Trong lòng Tô Hàng vô cùng lo lắng, dù sao ban đầu Lâm Giai không đồng ý nuôi mèo, mà bây giờ con mèo hoang này vậy mà dám nằm trên giường, chắc chắn Lâm Giai sẽ đem cả bộ ga trải giường đi giặt sạch cho xem.
Trong khi Tô Hàng đang mải nghĩ ngợi trong lòng, khi hắn hồi hộp nhìn sang Lâm Giai thì một cảnh tượng khiến hắn trố mắt kinh ngạc xảy ra: Lâm Giai đang dịu dàng mỉm cười, ôm lấy Hoa Hoa, đồng thời lại nằm xuống giường.
Lâm Giai để Hoa Hoa tùy ý nằm trên bụng mình, còn không ngừng vuốt ve nó.
"Sao thế nha? Hoa Hoa? Không đi cùng các bé, lẽ nào muốn ngủ với ta sao?"
Nghe thấy giọng nói âu yếm của Lâm Giai, Hoa Hoa như thể hiểu được tiếng người vậy, nó kêu meo một tiếng, rồi bắt đầu rúc vào người Lâm Giai mà ngủ.
Lâm Giai vui vẻ bật cười, nàng không ngừng vuốt ve chú mèo Dragon Li trước mắt, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc há hốc mồm của Tô Hàng.
"Vợ à, nàng cứ vậy mà ngủ với nó luôn à? Không quan tâm đến ta sao?"
"Chẳng phải mình tự ngủ được sao?" Lâm Giai tò mò liếc nhìn Tô Hàng, sau đó bật cười đáp lại: "Sao nào, chẳng lẽ ngay cả dấm của Hoa Hoa chàng cũng muốn ăn?"
"Nàng xem có đúng không? Lúc nãy hai ta đã sắp... thế rồi mà nàng lại bỏ ta, trực tiếp đi chơi với Hoa Hoa!"
Tô Hàng càng nghĩ càng ấm ức, dứt khoát trưng ra vẻ mặt căm thù nhìn về phía Hoa Hoa.
Nào ngờ, Hoa Hoa cũng không phải là con mèo hiền lành gì, nó p·hát hiện Tô Hàng có ác ý với nó, liền dùng móng vuốt quạt cho Tô Hàng một cái tát, rồi mới nghênh ngang quay về chỗ của Lâm Giai.
"Ngươi vậy mà d·á·m đ·á·n·h ta? !" Tô Hàng ôm mặt, không thể tin vào mắt mình.
Tuy lực không mạnh, nhưng tính vũ nhục thì cực cao!
"Vợ à, nàng thấy chưa? Hoa Hoa vậy mà d·á·n·h ta!" Tô Hàng lập tức quay sang cáo trạng với Lâm Giai.
Nhưng Lâm Giai cười đến cả người muốn gập xuống.
"Chồng à, ngay cả Hoa Hoa chàng cũng không đ·á·n·h lại được sao?" ! !
Đây quả thực là cú đả kích kép, sát muối vào v·ết t·hương!
"Ai nói ta không đ·á·n·h lại..."
"Chàng mà dám động vào nó thử xem? Tin không tối nay ta cho chàng ngủ ghế sofa?"
Còn chưa đợi Tô Hàng nói hết câu, Lâm Giai đã trực tiếp trừng mắt nhìn sang.
Đến rồi, đánh thì đánh không được, mắng thì cũng không xong, tự mình rước về tận 7 ông tướng!
Tô Hàng vừa nghĩ đến buổi trưa nay, hắn đã đồng ý cho các bé nhận nuôi mèo con trong tình cảnh này, liền hận không thể vả cho mình hai cái vào miệng!
Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Tô Hàng, Lâm Giai bất đắc dĩ cười rồi tiến lên hôn một cái lên môi hắn.
"Được rồi, chồng à, Hoa Hoa mới đến nhà mình, chắc là đang cô đơn sợ hãi, chàng để ta trấn an nó xong xuôi, rồi ta sẽ cẩn thận trấn an chàng, được không?"
Lâm Giai vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Tô Hàng.
Chỉ một hành động nhỏ, Tô Hàng cũng gật đầu đồng ý.
Tuy Tô Hàng không biết, Hoa Hoa bằng cách nào trong một vài tiếng ngắn ngủi, liền có thể chinh phục vợ mình, nhưng dù thế nào hắn cũng phải biết điều một chút.
Chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời vợ đại nhân, sau này hắn mới có "Ngon ngọt".
Tô Hàng vốn cho rằng, sau khi nhận nuôi hết mấy con mèo này về, thì có thể trải qua một năm yên bình.
Nhưng mới ngày thứ hai, lại phát sinh thêm vấn đề mới.
"Ba ơi, Lục muội bắt nạt Ngũ muội!" Ngũ Bảo ôm mèo con, tội nghiệp đi tới.
"Đó là chuyện của mèo con, con để mèo con tự giải quyết. Nghe lời, cả con và Ngô Bảo đều không được nhúng tay vào, biết chưa?"
Tô Hàng nhẹ nhàng từ tốn khuyên bảo Ngũ Bảo.
Nhưng Ngũ Bảo nghe xong vậy mà trực tiếp bật k·h·ó·c.
"Không được, ba nhìn Ngũ muội bị bắt nạt đến mức nào kia? Lúc nó vừa kêu meo meo, trông có vẻ đau lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận