Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 590:: Ba ba ở giữa so đấu

Một đường đi vào phòng ăn của học sinh, khi Tô Hàng dẫn theo mấy đứa nhỏ kia đi vào thì trong nhà ăn đã đầy ắp người. Phòng ăn tổng cộng có bốn tầng, mỗi tầng có thể chứa hơn hai trăm người. Vào thời gian học bình thường, học sinh từ lớp một đến lớp sáu sẽ ăn cơm ở các tầng khác nhau. Trong nhà ăn, phần lớn các em có cha mẹ đi cùng. Còn lại thì có ông bà nội, ông bà ngoại đi cùng. Chỉ một số ít học sinh là không có người nhà đến, cùng với các thầy cô đứng chung một chỗ.
"Mỗi lớp đều có vị trí riêng." Lý Phương Phương vừa nói xong thì dẫn tất cả phụ huynh đến vị trí của lớp mình.
Liếc mắt nhìn một lượt, Tô Hàng dẫn theo mấy đứa nhỏ tìm một chỗ ngồi khá rộng để ngồi xuống. Trên bàn đã bày sẵn các nguyên liệu có thể dùng để làm bánh Trung thu. Nguyên liệu không nhiều lắm, cũng không làm được nhiều hoa văn, nhưng các nguyên liệu cơ bản đều đã được chuẩn bị sẵn trên đó.
"Ba ơi, có bánh đậu xanh nè, lát nữa chúng ta có thể làm bánh nướng nhân đậu xanh không ba?" Tam Bảo hơi kích động đưa tay nhỏ, chỉ vào chậu đậu xanh ở trên bàn.
Nghe vậy, Tô Hàng cười nhạt: "Được, lát nữa ba dạy con làm bánh nướng nhân đậu xanh."
"Tiểu Ngữ muốn ăn bánh nhân ô mai." Nhị Bảo lẩm bẩm một câu, tầm mắt đảo một vòng trên bàn rồi thất vọng lắc đầu: "Ở đây không có bánh nhân ô mai."
Nhìn tiểu gia hỏa một chút, Tô Hàng thuận tay xoa đầu con bé: "Nếu con muốn ăn bánh nhân ô mai thì về nhà ba làm cho con."
"Vậy có thể làm bánh nhân khoai môn không ạ?" Ngũ Bảo tiếp lời hỏi thăm.
Tứ Bảo chớp mắt một cái rồi nói thêm vào: "Con còn muốn ăn bánh nhân súp khoai tây nữa!"
"Tiểu Nhiên muốn ăn bánh nhân mứt đào." Lục Bảo ôm mặt nhỏ của mình, vẻ mặt mong chờ.
Nghe những mong muốn của bọn trẻ, Tô Hàng dở khóc dở cười. Nào là bánh nhân khoai môn, bánh nhân súp khoai tây, bánh nhân mứt đào... Chẳng lẽ phải nói lũ trẻ nhà mình có khẩu vị đặc biệt sao? Hay là chúng cố tình làm khó mình, ông bố này đây? Bánh nhân khoai môn và bánh nhân súp khoai tây thì còn dễ nói. Bánh nhân mứt đào... Cái này thì hơi phiền đấy. Nhưng cũng không phải là không làm được.
Trong đầu nghĩ ra một phương pháp chế biến, Tô Hàng quay sang nhìn Đại Bảo, người không nói gì.
"Tiểu Thần, con muốn ăn bánh nhân gì?"
"Con gì cũng được." Đại Bảo khéo léo đáp.
Nó nghĩ một chút rồi cười nói thêm vào: "Những thứ mà các em nói con đều thích ăn."
"Không có thứ mà con muốn ăn nhất sao?" Tô Hàng hơi nhíu mày.
Nếu anh không đoán sai thì cậu bé này sợ mình làm quá nhiều loại, quá mệt nên mới không nói món mình muốn.
"Nếu có thì cứ nói với ba, làm vài cái bánh Trung thu đối với ba không khó đâu."
"Ưm..." Mím môi nhỏ suy nghĩ, Đại Bảo lại lần nữa lắc đầu: "Không cần đâu ạ, mấy cái đó cũng nhiều rồi."
"Được thôi." Đưa tay xoa đầu con trai, Tô Hàng bất đắc dĩ cười.
Đôi khi trẻ con quá hiểu chuyện cũng không phải là chuyện tốt. Chúng cũng không còn quá ỷ lại vào mình nữa.
"Các vị phụ huynh, tiếp theo đây, mọi người có thể tận dụng tất cả nguyên liệu trên bàn để cùng các con làm bánh Trung thu." Ngay lúc Tô Hàng cảm thấy bất đắc dĩ thì Lý Phương Phương chậm rãi bước đến, cố tình lên giọng nói lớn một câu. Cô cũng không thể nói nhỏ được. Vì lúc này, cả phòng ăn có thể nói là ồn ào náo nhiệt. Dù sao thì cũng đang tụ tập hơn hai trăm đứa trẻ mà.
"Một lát nữa sẽ có đầu bếp tới hướng dẫn mọi người làm bánh Trung thu."
"Các thầy cô luôn ở bên cạnh, nếu có vấn đề gì thì mọi người có thể hỏi chúng tôi bất cứ lúc nào."
Nói một câu đơn giản như vậy rồi Lý Phương Phương trực tiếp từ bỏ việc nói tiếp. Gật đầu với một nhóm các phụ huynh, cô tạm thời lui sang một bên.
Thu tầm mắt từ Lý Phương Phương lại, Tô Hàng lại lần nữa nhìn về phía các nguyên liệu trước mặt.
Không khí xung quanh im lặng vài giây. Sau vài giây thì lại trở nên náo nhiệt lên. Nhưng lần này không phải do các con nít nói chuyện mà là do các phụ huynh đang trò chuyện.
"Một đầu bếp thì giải quyết được gì? Chẳng lẽ trong số chúng ta, không có ai biết làm sao?"
"Đúng đó... Một đầu bếp thì có làm được gì?"
"Vậy nên tôi mới nói là không nên làm hoạt động này, như vậy chẳng phải là đang làm khó chúng ta sao?"
"Haizz, thôi thì cũng là vì bọn trẻ thôi."
Mấy vị phụ huynh nói xong rồi bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng lúc này, bên cạnh vang lên giọng nói có chút kiêu ngạo của Trần Tử Lâm.
"Ba của tớ là cao điểm sư đó nha, làm bánh ngọt rất giỏi! Để ba của tớ dạy mọi người là được rồi!"
Cô bé vừa nói ra những lời này thì tất cả phụ huynh đều hướng về phía bên đó nhìn lại. Đồng thời họ còn nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh cô, mỉm cười nhìn cô bé. Người đàn ông chính là ba của Trần Tử Lâm, Trần Lập Phong.
Trần Lập Phong đã gần năm mươi tuổi. Với Trần Tử Lâm, mặc dù không tính là có con muộn nhưng tuyệt đối cũng không còn trẻ. Vậy nên đối với Trần Tử Lâm, ông luôn hết mực cưng chiều. Ví dụ như bây giờ đây. Sau khi con gái kiêu ngạo giới thiệu bản thân trước mặt những người không quen biết, ông chỉ cười cười, sau đó cưng nựng nói: "Nếu Tử Lâm đã nói vậy thì ba nhất định phải giúp chuyện này rồi."
Nghe vậy, vẻ mặt của một nhóm các phụ huynh có chút xấu hổ. Những đứa trẻ ngồi xung quanh cũng nhíu mày, có chút khó chịu nhìn Trần Tử Lâm. Rõ ràng là bọn chúng cũng không thích cái đề nghị này của Trần Tử Lâm.
"Hừ, ba của tớ cũng rất giỏi đó." Liếc Trần Tử Lâm một cái, Tam Bảo có chút bất mãn lẩm bẩm.
Từ lần tiếp xúc khai giảng thì hai cô bé đã không hòa hợp với nhau. Mới đầu, Tam Bảo còn muốn thử kết bạn với Trần Tử Lâm. Nhưng sau khi Trần Tử Lâm ném cục tẩy mà cô đưa cho xuống đất, sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ nói "Loại cục tẩy rách này tớ mới không thèm" thì cô cũng không muốn kết bạn với Trần Tử Lâm nữa. Cô luôn nhớ lời ba nói với mình. Không cần thiết phải kết giao với người mình không thích. Từ đó về sau, mỗi khi đối mặt với Trần Tử Lâm, cô luôn né tránh hoặc làm ngơ. Trần Tử Lâm dường như cũng ý thức được mình bị ghét, thái độ với cô càng trở nên tệ hơn. Hơn nữa rất nhiều lần, Trần Tử Lâm cố tình chạy đến trước mặt cô cắt ngang cuộc nói chuyện của cô và bạn học, rồi khoe khoang việc của mình. Nghiêm trọng hơn, Trần Tử Lâm còn trực tiếp lôi người đang nói chuyện với cô ra, rồi gán cho cô tội nói xấu sau lưng. Nên lần này thấy Trần Tử Lâm lại bắt đầu khoe khoang thì Tam Bảo gần như bản năng mà phản kích.
Nghe cô bé nói câu này, mặt Trần Tử Lâm lập tức nghẹn đến đỏ bừng.
Một bên, Tô Hàng lặng lẽ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khó chịu của con gái mà suy nghĩ. Ngay lúc anh còn đang lo lắng không biết nên nói gì thì Trần Tử Lâm đã chống nạnh, trực tiếp lớn tiếng hô trước mặt mọi người: "Vậy thì để ba chúng ta so tài một phen!""Xem rốt cuộc là bánh ngọt của ba con ngon, hay là của ba tớ ngon!""Nếu bánh ngọt ba của con làm mà không ngon bằng ba tớ làm thì con phải lớn tiếng xin lỗi tớ!"
"Được thôi!" Phồng má đứng dậy, Tam Bảo cũng chống nạnh, khí thế không hề kém cạnh mà nói: "Nếu như ba của cậu làm không ngon bằng ba của tớ thì cậu cũng phải xin lỗi tớ!"
"Tại sao tớ phải giải thích với cậu chứ? Tớ có làm gì sai đâu." Trần Tử Lâm không phục nhíu mày.
Thấy vậy, Tam Bảo càng tức giận ngẩng cằm lên, lớn tiếng hô: "Bởi vì lúc trước cậu không lễ phép với tớ, còn nói với người khác là tớ nói xấu, nên cậu phải xin lỗi tớ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận