Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1361: Tiểu tử này hồ biên loạn tạo a

Đều nói tình thương của cha như núi, tình thương của mẹ như biển, tình huống trong nhà của Cung Thiếu Đình cũng không khác mấy. Ngày thường, cha hắn đối với hắn vô cùng nghiêm khắc, nhưng mẹ hắn lại vô cùng ôn nhu, luôn yêu thương và chiều chuộng hắn. Từ nhỏ đến lớn, Trương Vân không ngừng che chở Cung Thiếu Đình, đến nỗi con ngã cũng khiến bà đau lòng rất lâu.
"Hôm nay chuyện này con đừng quản, đứa nhỏ này từ khi ra ngoài, một mình sinh sống thì chúng ta cơ bản không có quản nó, nếu như trong lúc chúng ta không thấy mà ngày nào nó cũng thế này thì phải làm sao?" Nghe vậy, Cung Mậu Nhan nhíu mày, rồi hỏi ngược lại. Dù Cung Thiếu Đình đã lớn, nhưng trong mắt Cung Mậu Nhan và Trương Vân, hắn mãi như đứa trẻ chưa lớn, khiến người ta không yên tâm.
"Haizz, vậy để ta đi rót cho nó ly nước sôi, để nó tỉnh rượu." Nghe vậy, Trương Vân bất đắc dĩ thở dài, rồi nói. Trong gia đình này, Cung Mậu Nhan mới là người nắm quyền, Trương Vân biết mình không thể thay đổi quyết định của ông, chỉ có thể nhìn Cung Thiếu Đình với ánh mắt mong con tự lo liệu. Sau đó, bà quay đi rót nước cho Cung Thiếu Đình.
Tiếp đó, Cung Mậu Nhan kéo Cung Thiếu Đình đến ghế sofa ngồi xuống. "Đàng hoàng kể cho ta nghe hết chuyện hôm nay của con, nếu như bịa đặt nói dối gạt ta, hai cái thẻ ngân hàng của con, ta sẽ cho người giúp con khóa lại." Cung Mậu Nhan nghiêm mặt nói, ông không dùng biện pháp trừng phạt trực tiếp. Nói cách khác, nắm thẻ ngân hàng của Cung Thiếu Đình chẳng khác nào nắm giữ mạng của hắn, nếu như bị khóa thẻ, đó có lẽ là hình phạt nghiêm khắc nhất với hắn.
"Đừng mà ba, ba nỡ nhìn con chết đói sao?" Vừa nghe xong, mặt Cung Thiếu Đình lập tức ỉu xìu, hắn có phải là không thể không kể không? Cha hắn đã lớn tuổi, sao cứ động một chút là đòi khóa thẻ ngân hàng của hắn thế? Thật là càng già càng không vững vàng. Có thể nói năng hùng hồn như vậy, cũng chỉ có Cung Thiếu Đình, tất nhiên, Cung Mậu Nhan cũng có đủ gia sản cho hắn "gặm".
"Vậy thì ngoan ngoãn kể lại hết cho ta!" Nghe vậy, Cung Mậu Nhan trừng mắt Cung Thiếu Đình, đe dọa nói. "Chẳng phải là thời gian trước con tìm một người dạy điêu khắc và thiết kế trang sức sao? Hôm nay con mới biết, hắn không chỉ biết mấy thứ đó, mà còn biết cả y thuật, con nghi ngờ chẳng có gì là hắn không biết..." Cung Thiếu Đình hớn hở nói, càng nói càng phấn khích, có lẽ vì uống chút rượu nên còn khoa tay múa chân nữa. Bộ dạng đó, y như đang say rượu rồi nổi điên vậy.
Rầm! Rầm!
"Nói trọng điểm cho ta!" Nghe vậy, Cung Mậu Nhan đột nhiên đập bàn, rồi nhấn mạnh. Ông vốn chỉ muốn hỏi Cung Thiếu Đình vì sao giờ này mới về, còn toàn mùi rượu. Nhưng hiển nhiên Cung Mậu Nhan bị lời của Cung Thiếu Đình thu hút, chuyện hắn bái Tô Hàng làm sư phụ, bắt đầu học điêu khắc và thiết kế trang sức ông cũng biết. Vì lo cho sự an nguy của con, sợ nó bị người lừa gạt, nên ông đã nhờ người tìm hiểu về Tô Hàng, sau khi nghe nói ông ta là một đại sư điêu khắc xuất sắc, ông mới yên tâm.
Nhưng bây giờ, Cung Thiếu Đình lại nói Tô Hàng còn biết y thuật, là sao? Trước đây ông không tìm hiểu quá kỹ về Tô Hàng, nên không rõ về mặt này. Lúc này, Cung Mậu Nhan bắt đầu nghi ngờ nhìn Cung Thiếu Đình, tự hỏi có phải là thằng nhãi này đang bịa chuyện lừa ông không? Dù sao, người bình thường chỉ cần nắm giữ một hai môn nghề đã là khó khăn rồi, đừng nói chi là điêu khắc và thiết kế trang sức, những thứ cần rất nhiều thời gian và công sức để học. Bây giờ, nghe Cung Thiếu Đình nói, ông phát hiện sư phụ của hắn đột nhiên có thêm kỹ năng y thuật mới, nghe thế nào cũng cảm thấy có chút không đáng tin.
"Xem ra quay đầu phải tìm người đi điều tra lại xem sao, tên nhãi thối này nói sư phụ..." Cung Mậu Nhan thầm nghĩ trong lòng. Ông vốn chỉ muốn Cung Thiếu Đình không bị lừa là được, đi tìm người bái sư, học một chút kỹ năng gì đó cũng tốt. Thế nhưng bây giờ, Cung Mậu Nhan cảm thấy mình phải xem xét lại chuyện này, liệu có phải con mình bị người ta tẩy não rồi không? ! "Sau đó sư phụ con hôm nay đi chữa bệnh cho người khác, con cũng đi theo, ba không biết đâu, lão già đó bị liệt giường, ngay cả giáo sư y khoa nước ngoài cũng bó tay." "Kết quả sư phụ con vừa xoa xoa mấy cái, liền có thể giúp lão ta xuống giường đi lại, ba không thấy lúc đó giáo sư y khoa kia, mắt còn chút nữa là rớt ra ngoài..." Cung Thiếu Đình có lẽ vì hơi say nên càng nói càng hăng, mặt đỏ bừng. Nếu nhìn vào mắt hắn, sẽ thấy trong mắt hắn ánh lên vẻ sùng bái, cứ như Tô Hàng đang đứng trước mặt mình vậy.
Sau đó, hắn lại kể chuyện Lý Chính Thành mời bọn họ ở lại ăn tối và uống rượu, rồi mới kết thúc câu chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận