Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 629:: Thằng hề đúng là chính ta

Chương 629: Thằng hề đúng là ta Nhìn Hứa Phong Thành rõ ràng mang theo vài phần ngạo khí, Đại Bảo và Tứ Bảo đồng thời nhíu mày.
Đại Bảo không muốn làm phức tạp mọi chuyện, có chút lười so đo với Hứa Phong Thành.
Tứ Bảo thì lại thẳng tính.
Ý thức được Hứa Phong Thành xem thường mình, trong lòng nhất thời nổi lên mấy phần hiếu thắng.
Nhìn về phía Hứa Phong Thành, hắn nhướn mày nhỏ lên, không khách khí chút nào nói: "Lát nữa ta thắng ngươi, ngươi cũng không được khóc nhè!"
"Ta khóc nhè?"
Hứa Phong Thành khẽ giật mình, sau đó bật cười: "Được thôi, ta tuyệt đối sẽ không khóc nhè. Nhưng nếu ngươi thua, ngươi cũng không được khóc nhè, nếu không người khác lại cảm thấy ta bắt nạt ngươi."
"Ta mới không thua đâu." Tự tin nói một câu, Tứ Bảo quay đầu nhìn Đại Bảo: "Ca ca, anh có muốn so với hắn không?"
"Thôi." Đại Bảo lắc đầu, tiện thể lo lắng dặn dò: "Lát nữa em cẩn thận một chút, đừng quá sức."
Hắn lo em trai chạy quá nhanh, có thể sẽ làm đả kích đến cái tên học trưởng Hứa Phong Thành này.
Dù sao ba ba từng nói, tốc độ chạy bộ hiện tại của bọn hắn đã vượt qua rất nhiều người trưởng thành chạy hết sức rồi.
Nghe ra ý của ca ca, Tứ Bảo có chút bực mình gãi gãi đầu: "Biết rồi."
Nói xong, hắn tiếp đó đi đến cạnh Hứa Phong Thành.
Ngước đầu nhìn Hứa Phong Thành vóc dáng cao hơn mình không ít, Tứ Bảo bình tĩnh chỉ đường băng: "Chúng ta chạy bao xa?"
Nghe vậy, Hứa Phong Thành xem thường lắc đầu nói: "Tùy tiện thôi, bao xa cũng được, ngươi quyết định đi."
Hắn là dân chạy đường dài, chạy với một đứa em học sinh tiểu học như này, chạy bao xa cũng chỉ là trò đùa.
Nghĩ nghĩ, Tứ Bảo quay đầu nhìn Hướng Văn Lâm: "Thầy Hướng, một vòng này dài bao nhiêu mét ạ?"
"Bốn trăm mét."
"Bốn trăm mét à..."
Lẩm bẩm trong miệng, Tứ Bảo bắt đầu tách các ngón tay ra tính.
Thấy hắn tính toán khó nhọc như vậy, Hướng Văn Lâm dở khóc dở cười lắc đầu.
Hắn tiếp đó tiến lên một bước, chủ động hỏi: "Em chạy được xa nhất bao nhiêu mét?"
"Em cũng không biết."
Tứ Bảo lắc đầu, thành thật nói: "Ba ba đều dẫn bọn em chạy quanh khu nhà, ít nhất thì cũng phải chạy ba vòng."
"... "
Nghe đến đó, mắt Hướng Văn Lâm trợn to.
Dù hắn không rõ nhà Tô Hàng ở khu nhà diện tích lớn bao nhiêu, nhưng cũng biết chạy một vòng ở đó, khẳng định vượt quá đường băng nhựa plastic bốn trăm mét.
Xem ra hai nhóc này, không chỉ chạy nước rút giỏi, chạy đường dài cũng có thể cho mình bất ngờ a...
Về phần Hứa Phong Thành bốn người ở bên cạnh, sau khi nghe lời của Tứ Bảo thì chỉ coi cậu nói nhảm, căn bản không để trong lòng.
Nhướn mày, Hứa Phong Thành lắc đầu nói: "Ta không bắt nạt ngươi đâu, chúng ta chạy một vòng, chạy bốn trăm mét, thế nào?"
"Được thôi."
Bình tĩnh gật đầu, Tứ Bảo quay người hướng về đường băng đi đến.
Hứa Phong Thành thấy cậu bình thản như vậy, nhướn mày, cũng sát theo đi tới.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng cảm thấy mình sẽ thất bại.
Bởi vì chỉ nhìn vào chiều dài chân của hai người, thắng chắc chắn là hắn.
Nhìn xuống hai cái đùi của Tứ Bảo, Hứa Phong Thành lại nhịn không được bật cười.
Hai cái chân ngắn còn chưa nẩy nở như vậy, làm sao có thể chạy qua mình được chứ!
...
Cùng lúc hai người đi đến đường băng, Hướng Văn Lâm và Đại Bảo cũng đi theo.
Vu Tử An ba người do dự mấy giây, cũng cùng đi theo, muốn xem thử tiểu học đệ này, rốt cuộc có thể chạy ra thể loại gì.
Không chỉ có bọn họ mấy người kia, mấy thầy giáo phụ trách đội bóng đá và các đội viên bóng đá bên cạnh cũng không nhịn được mà đưa ánh mắt hiếu kỳ tới.
"Thầy à, chúng ta qua xem một chút đi?" Một học sinh đen nhẻm thấp bé bên trong đề nghị.
Sờ cằm suy nghĩ, thầy giáo phụ trách đội thể dục Hồ Lập Bằng gật đầu, rồi dẫn một đám học sinh đi đến bên cạnh đường băng.
Thấy Hồ Lập Bằng cũng dẫn học sinh đến, Hướng Văn Lâm cảnh giác nheo mắt lại.
"Lão Hồ, ông qua đây làm gì?"
"Chẳng phải có trò hay sao? Đến xem một chút." Hồ Lập Bằng vừa nói vừa cười tủm tỉm nhìn Đại Bảo và Tứ Bảo.
Nghe nói Hướng Văn Lâm đi tìm mấy đứa nhỏ lớp một gia nhập đội thể dục, hắn rất tò mò.
"Đứa bé này, cùng đứa bé đang so tài với Hứa Phong Thành kia, chính là do ông mới dẫn đến?"
"Ừ, hai đứa nó đã là người đội điền kinh của chúng tôi rồi, ông đừng có mơ." Đối mặt với con cáo già Hồ Lập Bằng này, Hướng Văn Lâm lập tức cảnh giác.
Hồ Lập Bằng thấy vậy liền cười ha hả: "Tôi chỉ đến nhìn xem thôi mà, làm ông sợ hết cả hồn."
Nghe vậy, Hướng Văn Lâm không lên tiếng nữa, quay đầu nhìn Tứ Bảo và Hứa Phong Thành đã chuẩn bị xong, dặn dò: "Nghe tiếng còi, hai người liền bắt đầu chạy."
"Vâng."
Cùng nhau trả lời một tiếng, Tứ Bảo và Hứa Phong Thành bắt đầu chú ý tiếng còi.
Mấy giây sau, theo một tiếng còi vang lên, hai người đồng thời đón gió xông về phía trước.
Ngay lúc mọi người đều nghĩ Hứa Phong Thành sẽ bỏ xa Tứ Bảo, Tứ Bảo trực tiếp dùng tốc độ cực nhanh, lao lên phía trước Hứa Phong Thành.
Cảnh này, trực tiếp khiến tất cả mọi người trừ Đại Bảo và Hướng Văn Lâm ngây ngẩn cả người.
Bọn họ cũng không phải bị chấn kinh, thuần túy là bị dọa sợ.
"Cậu ta điên à?" Thẩm Du Du nhìn theo Tứ Bảo, dở khóc dở cười: "Mới đầu mà đã chạy nhanh như vậy, sẽ nhanh chóng hết hơi thôi."
Vu Tử An lắc đầu, rồi cười nói: "Cậu ta chắc là không hiểu mấy cái này đâu."
"Thầy, cậu học sinh tiểu học tên Tô Trác này giỏi thật sao?" Thẩm Du Du không mấy tin tưởng nhìn về phía Hướng Văn Lâm.
Nghe vậy, Hướng Văn Lâm chỉ cười nhạt một tiếng, không nói thêm gì.
Đại Bảo thì chỉ chăm chú nhìn em trai, bộ dáng rất bình tĩnh.
Về phần bản thân Hứa Phong Thành, thì cũng cùng ý nghĩ với Thẩm Du Du bọn họ.
Hắn thấy, Tứ Bảo ngay từ đầu đã chạy nhanh như vậy, thật sự là quá ngốc.
Có lẽ chưa được hai trăm mét, Tứ Bảo sẽ không chạy nổi nữa.
Nghĩ đến đây, Hứa Phong Thành lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, rồi từ từ tăng tốc.
Dù sao hắn thấy, đến khi Tứ Bảo không chạy nổi nữa thì hắn chính xác có thể đuổi kịp rồi vượt lên.
...
Cùng lúc đó, Tứ Bảo cũng bắt đầu tăng tốc.
Chỉ từ vẻ mặt của hai người so sánh, Tứ Bảo chạy thậm chí còn thoải mái hơn Hứa Phong Thành.
Dù cho hôm nay không phải thuận gió, có chút ảnh hưởng đến tốc độ và thể lực của cậu, cậu vẫn có thể duy trì được tốc độ hiện tại.
Thậm chí nhanh thêm một chút tốc độ cũng không phải là không thể.
"Hay là nhanh thêm chút nữa?"
Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Tứ Bảo nhìn đường băng phía trước, có chút xoắn xuýt.
Cậu quay đầu nhìn Hứa Phong Thành sau lưng, sau đó phối hợp gật gật đầu.
Cậu học trưởng lớn tuổi kia cũng đang tăng tốc.
Nhìn dáng vẻ này, chắc hắn còn có thể chạy nhanh hơn một chút nữa?
Vậy mình phối hợp theo tốc độ của hắn tăng tốc, chắc không có gì đâu.
Nghĩ đến đây, Tứ Bảo cười một tiếng, tiếp tục tăng tốc.
Hứa Phong Thành vốn cho rằng mình sắp phản công vượt mặt Tứ Bảo.
Kết quả là giây trước còn đang đầy tự tin, giây sau mắt đã trợn tròn.
Thấy Tứ Bảo cách mình càng ngày càng xa, chạy như đuổi theo động cơ, Hứa Phong Thành nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Hắn cũng vội vàng tăng tốc, lại phát hiện mình dù tăng tốc thế nào cũng vẫn luôn kém Tứ Bảo một khoảng cách.
Chạy đến cuối cùng, Tứ Bảo vẫn cứ nhẹ nhõm còn ngược lại chính hắn đã chạy loạn nhịp, bắt đầu không kiểm soát được, thở hồng hộc.
Chạy đến lúc này, Hứa Phong Thành rốt cuộc phát hiện, tình hình rất không ổn.
Từ đầu đến cuối bị đùa bỡn, giống như người bị chế giễu một mực là chính mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận