Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1290: Đầu quên ở nhà sao?

Chương 1290: Đầu quên ở nhà sao? Cái này đúng là cần phải thua thiệt. Gia cảnh của Cung Thiếu Đình không tệ, một hai trăm vạn đối với Cung Thiếu Đình mà nói, đều chỉ là tiền tiêu vặt nhỏ nhặt của hắn mà thôi. Nhưng nếu đổi Cung Thiếu Đình thành một người bình thường thì sao, một người bình thường bị Vương lão đầu lừa mất nhiều tiền như vậy, có người gia cảnh vốn đã không tốt, thậm chí cuối cùng còn có thể tan cửa nát nhà. Mà đồ đệ mình bị lừa thảm như vậy rồi, Tô Hàng làm sư phụ, đương nhiên phải giúp đòi lại chút lãi từ Vương lão đầu chứ!
"A? Sư phụ, lần này chúng ta muốn mua ngọc thô ở đây sao?" Nghe vậy, Cung Thiếu Đình vội vàng đi theo, hai người đến trước gian hàng bán ngọc của Vương lão đầu. Tô Hàng không trả lời, mà tùy tiện cầm một cục ngọc thô lên xem.
"Bạn hữu, có thích khối ngọc này không? Khối ngọc này là thứ ta ưng ý nhất trong đống ngọc thô này." "Lúc đầu ta còn không nỡ bán, nhưng dạo gần đây sinh hoạt khó khăn, nếu ngươi thích thì ta để cho ngươi giá hữu nghị, mười ba nghìn thế nào? Cái giá này đã giảm 20% rồi đấy." Thấy thế, Vương lão đầu ra vẻ ân cần trước mặt Tô Hàng, sau đó mới nói giá. Sở dĩ hắn nói nhiều như vậy cũng là muốn để khách cảm thấy khối ngọc này đáng giá, sau đó bán thành công.
"Khối ngọc thô này mười ba nghìn?" Tô Hàng nhíu mày, sau đó cười hỏi lại. Hắn vừa cầm cục ngọc thô này lên, chỉ là tiện tay cầm đại thôi, Tô Hàng sớm đã nhìn ra đây là phế liệu rồi. Đến khi mở ra thì đừng nói là mười ba nghìn, sợ rằng vài trăm cũng không ai mua, thế mà Vương lão đầu há miệng đã đòi mười ba nghìn, đúng là một phường gian thương chính hiệu.
"Đúng thế, tiểu huynh đệ, ta thấy hai chúng ta có duyên nên đặc biệt ưu đãi cho cậu, hay là thế này, ta nhẫn đau cắt thịt, một vạn thế nào?" Vương lão đầu gật đầu, không thấy vẻ khác thường trên mặt Tô Hàng, ngược lại tỏ ra chào mời nhiệt tình với ngọc thô của mình. Nếu khối ngọc thô này bán được giá cao, hôm nay hắn coi như lời lớn một món rồi. Nhưng mà một giây sau, một câu của Tô Hàng suýt chút nữa làm Vương lão đầu ngớ người ra.
"Thôi bỏ đi, khối ngọc thô xấu xí này, ta không cần." Tô Hàng lắc đầu, trực tiếp vứt nó vào đống ngọc thô khác như vứt rác vậy. Vẻ mặt giống như thật sự ghét bỏ cục ngọc thô xấu xí kia.
"Ngươi..." Thấy cảnh này, Vương lão đầu bị cắt ngang lời nói, suýt chút nữa thì mất hồn. "Ta xem các cục ngọc thô khác xem có cái nào đẹp mắt không..." Bỗng nhiên, Tô Hàng giống như không nhìn thấy vẻ mặt cay đắng của Vương lão đầu, ngược lại lại bốc ngọc thô khác lên xem.
Thấy vậy, Vương lão đầu vừa định chửi người thì lại bị nuốt ngược lại. Mặc dù Tô Hàng thật sự làm người tức giận, nhưng nhìn bộ dạng lại giống một "ma mới" cái gì cũng không hiểu, những người như thế này thì dễ lừa nhất. Chỉ cần Tô Hàng tiếp tục xem hàng của hắn, nói không chừng Vương lão đầu có thể hung hăng kiếm được một mẻ lớn. Nghĩ đến đây, mặt Vương lão đầu lại nở nụ cười, dù sao có ai không qua được cửa ải đồng tiền chứ!
"Ha ha, Vương lão bản, còn nhớ ta không?" Đúng lúc này, Cung Thiếu Đình chạy tới, còn nhiệt tình chào hỏi Vương lão đầu.
"À, ngươi là, ngươi là cậu thanh niên trẻ tuổi tài cao kia?" Vương lão đầu nhìn Cung Thiếu Đình thì hơi sững người, giả vờ không nhận ra, suy nghĩ một chút mới cao giọng nói. Ý trong lời nói, Vương lão đầu nắm rõ như lòng bàn tay, tuy nói vô tình nhưng lại khen Cung Thiếu Đình một câu. Người trẻ tuổi mà có IQ và EQ ngang nhau, thật sự là không chịu nổi lời khen như vậy, khen vài câu là đã bị dỗ ngon dỗ ngọt rồi. Đến lúc đó muốn làm thịt thế nào, hoàn toàn do Vương lão đầu định đoạt.
"Đúng đấy, Vương lão bản, lâu như vậy không gặp, tôi còn tưởng ông quên tôi rồi." Cung Thiếu Đình không hề nhận ra mình đang dần rơi vào cạm bẫy trong lời nói của Vương lão đầu, ngược lại còn khách sáo với ông ta.
"Đương nhiên là nhớ rồi, sao tôi có thể quên được chứ? Người trẻ tuổi mà có tiền như cậu cũng không nhiều, con trai tôi mà được một nửa sự tiến thủ của cậu thì tốt." Vương lão đầu nói tiếp, ra vẻ vô tình nhưng lại tiếp tục tung một tràng "bom bơ". Mà việc để Cung Thiếu Đình mua ngọc thô, Vương lão đầu không hề nhắc đến, thợ săn cao cấp, thường dùng phương thức đánh trực tiếp vào tâm lý nhất để săn mồi. Đợi đến khi trò chuyện một chút với Cung Thiếu Đình, hai người rút ngắn được mối quan hệ rồi, dụ Cung Thiếu Đình đi mua những viên ngọc thô kia, khi đó Cung Thiếu Đình cho dù có muốn chạy cũng không thoát được.
"Ha ha ha... Lão bản, kỳ thật cũng không có gì." Quả nhiên, Cung Thiếu Đình thật sự đã mắc câu. Một thanh niên như vậy, muốn thoát khỏi cạm bẫy của một lão hồ ly như Vương lão đầu, đúng là hơi khó.
"Haizzz, thằng nhóc này, hôm nay đầu óc để ở nhà rồi sao?" Thấy thế, Tô Hàng trong lòng không nhịn được mà thở dài một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận