Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1216: Giảm béo cơm còn phải tiếp tục quản bên trên

"Lão bà, hôm nay khen thưởng Tam Bảo ăn một bữa ngon, không cần ăn món giảm béo có phải là lời ngươi nói không, giờ không thể nuốt lời đấy nhé." Nghe vậy, Tô Hàng trực tiếp mạnh mẽ nói. Vì có Lâm Giai vừa nãy nói chuyện, nên giờ Tô Hàng đang chiếm thế có lý. Mà nghe đến đó, Lâm Giai đập mạnh một cái vào trán, lúc này mới kịp phản ứng, mình dường như đã rơi vào cạm bẫy đã được Tô Hàng thiết kế kỹ càng. "Ta không quản, những món kia nhiệt lượng cao quá, nếu Tiểu Trác một hồi ăn uống thả ga thì những ngày này ta giúp con bé lên kế hoạch giảm cân chẳng phải là công cốc? Có khi còn bị tăng lên hai cân ấy chứ." Ngay sau đó, Lâm Giai dùng đến chiêu trò mà các chị em hay dùng nhất —— chơi xấu! Chỉ cần không đồng ý, Tô Hàng sẽ không làm gì được cô ấy. Đối với chuyện này, Tô Hàng thật sự có chút bất đắc dĩ, vừa mới giải quyết xong chuyện của Đại Bảo, giờ Lâm Giai lại chờ sẵn ở đây, thật sự rất khó khăn. "Thực ra không có khoa trương như vậy đâu, mấy món nhiều nhiệt lượng kia thỉnh thoảng ăn một bữa cũng không ảnh hưởng nhiều, chỉ cần sau đó ăn món ít calo, đồng thời tập luyện thêm thì sẽ không vấn đề." Tô Hàng khuyên nhủ, hắn trước kia đã dự liệu được Lâm Giai có thể sẽ giở trò nhỏ, nên cũng chuẩn bị trước đối phó. "Cái đó thì ngược lại, mới có kiên trì được hai ngày mà đã phá giới rồi, sau này thì sao? Biết đâu lại kiên trì được vài ba ngày nữa rồi lại như vậy." "Vậy thì phải đợi đến bao giờ mới giúp Tiểu Trác giảm cân về cân nặng ban đầu được đây?" Lâm Giai cũng không chịu thua kém phản bác, lời nói có lý lẽ, thật sự không thể bắt bẻ được gì. "Yên tâm đi, hôm nay không phải là trường hợp đặc biệt sao? Cũng chỉ có lần này thôi, sau này ta sẽ chuẩn bị sẵn món ăn giảm béo cho Tiểu Trác." Sau đó, Tô Hàng vỗ ngực đảm bảo, vì đứa con tham ăn này, hắn cảm thấy bản thân thật quá khó khăn. "Thật không?" Nghe vậy, lông mày Lâm Giai hơi nhướn lên, rồi khẽ hỏi, dường như có chút lung lay. Dù sao hôm nay đã hứa không cho Tứ Bảo ăn đồ giảm béo, nàng đã nói rồi, mà lật lọng như vậy trước mặt các con có chút không ổn. "Thật, hơn nữa nói đi thì nói lại, giảm cân đâu phải chuyện một hai ngày, nó cần cả một quá trình kiên trì và rèn luyện, nếu giảm quá nhanh thì ngược lại không tốt cho cơ thể của Tứ Bảo." Tô Hàng gật nhẹ đầu, sau đó thành khẩn giải thích. "À, vậy được rồi." Lâm Giai nghe xong, cũng thấy có lý. Nàng đã xem nhiều trường hợp giảm cân trên mạng, nhiều người thành công giảm cân xong lại tăng cân vùn vụt, ngược lại những người giảm từ từ thì hiệu quả lại tốt hơn. Mà hai người bọn họ nói chuyện cũng không cố tình giữ nhỏ âm lượng, nên mấy đứa nhỏ đều nghe hết. Nhất là Tứ Bảo, càng vểnh tai lên nghe ngóng. "Mẹ ơi, ba ơi? Ý của hai người là tối nay con không cần ăn đồ giảm cân, mà có thể cùng ăn thức ăn trên bàn ạ?" Đợi đến lúc Lâm Giai cùng Tô Hàng nói chuyện xong, Tứ Bảo vội vàng tiến lên hỏi một tiếng, cậu bé không kịp chờ đợi xác nhận. Nghe thấy thế, Lâm Giai và Tô Hàng cùng nhau nhìn về phía Tứ Bảo, không biết vì sao, Lâm Giai đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng cho Tứ Bảo. Có lẽ lúc trước mình đã suy nghĩ chưa đúng lắm, yêu cầu với Tứ Bảo hơi quá khắt khe và vội vàng, loại chuyện này vẫn phải từ từ mới được. "Ừm, tối nay đồ ăn trên bàn con muốn ăn gì thì ăn, không cần ăn món giảm béo nữa nhé." Ngay sau đó, Tô Hàng gật đầu đáp lại. "Thật ạ?" Vừa nghe thấy thế, mặt Tứ Bảo nháy mắt hiện lên vẻ vui mừng. Nếu được thì giờ cậu bé đã muốn nhảy cẫng lên ăn mừng rồi. Hai ngày nay nhìn mấy bạn được ăn đủ món ngon, còn mình thì phải ngồi trong góc ăn đồ giảm béo, trong miệng cũng sắp nhạt nhẽo rồi. Thậm chí trong lòng còn không ngừng thề thốt, đợi đến khi giảm về được cân nặng ban đầu thì dù bị đánh chết cũng sẽ không bao giờ đụng vào loại đồ giảm béo nữa. "Đương nhiên là thật rồi, ta và cha con lừa con bao giờ à? Nhưng ta nói thêm, chỉ là hôm nay không cần ăn đồ giảm béo thôi nhé." "Còn ngày mai và những ngày sau nữa, cho đến khi nào con giảm cân thành công thì đồ ăn giảm cân vẫn phải tiếp tục quản đấy, mà đồ ăn hôm nay cũng không được ăn nhiều, ăn no quá đấy nhé, rõ chưa?" Lâm Giai tiếp lời, như dội một gáo nước lạnh lên Tứ Bảo, làm cậu bé đang kích động dần nguội bớt. Nhưng mà, chỉ cần hôm nay được ăn thỏa thích những món ăn ngon này thôi, cũng đã đủ làm cậu bé hài lòng rồi. "Thôi được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau ăn thôi, đồ ăn ta bưng ra đây một lúc rồi, coi chừng nguội." Sau đó, Tô Hàng lại lên tiếng nhắc nhở. Nếu để Lâm Giai nói thêm, không chừng lại đặt ra ba điều ước nữa cũng nên. "Vâng ạ! Ăn cơm thôi!" "Chà! Thơm quá đi, vẫn là ba ba làm ngon nhất." "Con cũng muốn bắt đầu thôi...." Mà nghe thấy tiếng ăn cơm, những người kích động nhất và vui vẻ nhất chính là bọn trẻ. Lúc đồ ăn vừa mới bày lên bàn thì bọn chúng đã chờ Tô Hàng nói câu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận