Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 902: Phải đem bao nhiêu nguyên thạch ăn vào đi

"Ơ? Khen thưởng à? Ta thấy ngươi là muốn cùng ăn theo em gái ngươi thôi đúng không?" Nghe vậy, Tô Hàng không khỏi ngẩn người, rồi chợt cảm thấy buồn cười mà hỏi ngược lại. Đại Bảo này đâu phải vì muốn cái gì tốt cho Lục Bảo, rõ ràng là vì bình thường sau khi Tô Hàng khen thưởng đứa nào đó, thì mấy đứa khác cũng sẽ theo sau ăn ké một chút lộc, nên mới hỏi vậy. "Ta, ta..." Đại Bảo thấy bị Tô Hàng vạch trần, có vẻ hơi xấu hổ, lần này trực tiếp trốn hết ra sau lưng Lâm Giai, đến cái đầu cũng không ló ra. "Nhưng mà, lần này cho Tiểu Nhiên đích thực có một vài khen thưởng, các con đều có thể theo sau dính chút lộc!" Dừng một chút, Tô Hàng lại làm ra vẻ bí ẩn, rồi tiếp tục nói. "Ồ? Cái gì thế ạ?" "Ba ba, lần này thưởng gì cho em gái thế ạ?" "Nói nhanh đi! Nói nhanh đi..." Nghe vậy, các bảo nhao nhao hỏi han, đến cả Lâm Giai cũng thấy hiếu kỳ, còn có Nhĩ Nhĩ ghé tai nghe ngóng. "Chẳng phải sắp nghỉ hè rồi sao? Ta định dẫn cả nhà chúng ta đi Hoa Viên Quốc chơi một chuyến!" Tô Hàng nói với mọi người, thực ra kế hoạch này hắn đã ấp ủ từ lâu. Lần này vừa hay nhân lúc Lục Bảo đoạt giải quán quân, rồi báo tin cho Lâm Giai và bọn nhỏ, tiện thể giải quyết luôn vấn đề khen thưởng cho Lục Bảo, một công đôi việc như vậy, sao lại không làm? "Tuyệt quá! Ba ba con yêu ba!" "Nhưng mà còn lâu nữa mới đến nghỉ hè mà!" "Hoa Viên Quốc á? Chúng ta sắp được đi du lịch nước ngoài sao, thích quá đi..." Nghe vậy, các bảo nhao nhao hoan hô, từng đứa hận không thể lập tức đến kỳ nghỉ hè luôn ấy. Đương nhiên, cũng có thể vì thuần túy không muốn mỗi ngày phải đi học mà thôi. Với việc này, Lâm Giai lại không có gì bất ngờ lắm, chuyện này Tô Hàng đã nói với nàng từ lâu rồi. "Đúng đó! Đi Hoa Viên Quốc là cần xuất ngoại đấy, chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta cùng ông Quách đi ăn tiệc!" Tô Hàng gật nhẹ đầu, sau đó nói tiếp, chuyện này vừa nãy lúc nghỉ ngơi hắn đã bàn với Quách Kinh Lược xong xuôi rồi. Sau đó, Tô Hàng dẫn theo Lâm Giai và các bảo cùng đi đến một nhà hàng Michelin gần đó, lúc đến nơi thì Quách Kinh Lược đã đặt chỗ trước ở nhà hàng rồi. "Ông Quách!" Vừa thấy Quách Kinh Lược, Lục Bảo liền nhào đến ôm chầm lấy ông, vì vừa rồi lúc đi còn không thấy bóng dáng Quách Kinh Lược, còn tưởng rằng ông không có đi theo. "Ở đây nè! Ta ở đây nè! Hôm nay muốn ăn gì, cứ nói với ta, đừng khách sáo!" Quách Kinh Lược cũng ôm lấy Lục Bảo cười lớn một tiếng, rồi xoay người nói với các bảo một câu. Bữa tiệc này là do ông đề nghị mời, chủ yếu là để mở tiệc nhỏ ăn mừng cho Lục Bảo. Có thể chọn địa điểm là nhà hàng Michelin có giá cả đắt đến trên trời, đủ thấy Quách Kinh Lược lần này vui vẻ đến nhường nào. "Ông Quách..." Bất quá, nghe được lời này của Quách Kinh Lược xong, Tô Hàng lại không nhịn được mà khóe miệng giật một cái, muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy đã muộn, đành nuốt lại lời. Hắn còn nhớ như in tình cảnh lần trước dẫn theo các bảo đi dạo trung tâm thương mại, cũng chính vì hắn nói một câu, mà ví tiền của mình có thể nói là mất một đống lớn. "Thật ạ? Ông Quách ơi!" "Cháu muốn ăn canh da giòn hầm nấm thông đen, được không ạ?" "Còn cả con nữa, con cũng muốn..." Quả nhiên, vừa nghe được câu ấy, các bảo liền giống như từng tên điên, còn chưa kịp ngồi xuống đâu đã bắt đầu gọi món rồi. Đây không phải là do các bảo thấy đồ ăn Tô Hàng nấu không ngon, mà chỉ là cho dù đồ ngon đến đâu thì khi ăn mãi rồi cũng sẽ cảm thấy quen, hay là do miệng đã được ăn ngon quen rồi nên kén ăn, cần đổi món mới được. Sau đó, Quách Kinh Lược cùng Tô Hàng, Lâm Giai và cả các bảo cùng vào chỗ chọn món, đến lúc này hắn mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Chỉ thấy mỗi một đứa trẻ đều gọi một vài món mà đến hắn còn chưa từng nghe tên, còn về giá cả thì, chỉ có thể nói là không chọn món mình thích ăn, mà toàn chọn món đắt nhất để gọi thôi! "Ừm, tốt!" Đúng lúc này, Lục Bảo cũng đưa menu mà mình đã chọn xong tới. "Vẫn là Tiểu Nhiên hiểu chuyện hơn, ông không có uổng công thương con!" Quách Kinh Lược nhận lấy menu xem, không kìm được cảm thán một câu. Lục Bảo mặc dù đã gạch chân không ít món trên menu, nhưng cơ bản đều là một số món tương đối rẻ, không có món nào quá đắt cả, Quách Kinh Lược tự nhủ rằng với chút tiền ông bỏ ra, vẫn còn khá là dễ thở. Nhưng câu nói tiếp theo của Lục Bảo, lại khiến Quách Kinh Lược trực tiếp ngây người ra tại chỗ. "Mấy món đã khoanh này không cần, các món khác mỗi thứ lấy cho con một phần ở trên!" Chỉ nghe Lục Bảo nói một cách cực kỳ bá đạo, không biết còn tưởng rằng là nàng đến mời khách bao tiền ấy chứ! "Ông Quách ơi, vừa rồi ông nói gì thế ạ?" Sau khi dặn dò xong, Lục Bảo mới quay sang hỏi thăm Quách Kinh Lược, nàng vừa rồi có vẻ nghe thấy ông có nhắc tới nàng. "Không, không có gì..." Quách Kinh Lược lắp ba lắp bắp trả lời lại, chỉ cảm thấy mặt mình hơi đơ ra. Sau đó, Quách Kinh Lược lại đại khái nhìn lướt qua báo giá của từng món trên menu, một bàn ăn hôm nay, phải đưa bao nhiêu phỉ thúy nguyên thạch tốt nhất vào bụng đây?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận