Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1454: Cơ thể còn tốt chứ?

"Chương 1454: Cơ thể còn tốt chứ?
"Không sao, không sao, nhắc tới chuyện này cũng phải trách ta, ta hôm nay quên gọi điện thoại cho các ngươi nói một chút Cung Thiếu Đình đang ở chỗ ta, cho nên mới khiến các ngươi lo lắng như vậy." Nghe vậy, Tô Hàng cũng khách sáo đáp lại.
Bất quá, lời Tô Hàng nói cũng chỉ là cho có lệ mà thôi, hắn cũng không phải kiểu giáo viên trường học, Cung Thiếu Đình mỗi ngày đi đâu làm gì, còn phải báo cáo chuyên cho phụ huynh người ta. Cho dù người ta không thấy phiền, Tô Hàng hắn còn ngại hơi phiền phức. Hơn nữa Cung Thiếu Đình cũng đã lớn rồi, ít nhất cũng phải có sự riêng tư của mình, tự mình đi báo cáo hành tung của Cung Thiếu Đình với ba mẹ cậu ấy, nhìn thế nào cũng thấy không ổn.
"Không không không, Tô tiên sinh, ngài không sai, phải trách cái tên tiểu tử thối nhà chúng tôi ấy, ngày hôm qua đáng lẽ nên để nó ở trong bệnh viện, để nó ở lại trong viện, ít nhất cũng có thể ngoan ngoãn hơn một chút." Nghe Tô Hàng nói vậy, Cung Mậu Nhan còn chưa kịp nói gì, Trương Vân đã dẫn đầu càu nhàu. Lúc này, sau khi đã xác định Cung Thiếu Đình bình an vô sự, bà cũng không còn lo lắng như trước.
Mà việc Cung Thiếu Đình có thể xuất viện sớm ngày hôm qua, là do nó hết lời van nài Trương Vân, cuối cùng bà không nỡ để Cung Thiếu Đình một mình trong bệnh viện lạnh lẽo, cho nên mới đón về. Trương Vân vốn định cho Cung Thiếu Đình ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày, bà cũng muốn tiện thể ở nhà chăm sóc Cung Thiếu Đình cho tốt. Không ngờ bà vừa mới ra ngoài nửa ngày, cả người Cung Thiếu Đình đã chạy mất dạng, tuy rằng có một nửa nguyên nhân là do bị Cung Mậu Nhan đuổi đi, nhưng bản thân Cung Thiếu Đình cũng chẳng khá hơn chút nào.
"À, cái này..." Cung Thiếu Đình ở một bên rụt cổ lại, cẩn thận không dám lên tiếng. Hắn nghe được, Trương Vân lần này thật sự có chút giận rồi, dù rằng mẹ hắn ngày thường đối với hắn rất ôn nhu, nhưng nếu bà nổi giận thật sự, Cung Thiếu Đình cũng vô cùng sợ hãi.
"Ha ha... Ta nghĩ cũng vậy." Tô Hàng thì cười lớn một tiếng, sau đó phụ họa nói.
"Tô tiên sinh, xin ngài đưa điện thoại cho Cung Thiếu Đình, ta muốn nói vài lời với con trai ta." Ngay sau đó, Trương Vân ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói, giọng điệu nhìn chung vẫn khá dịu dàng.
"A? Được." Nghe vậy, Tô Hàng hơi ngẩn ra, sau đó đưa điện thoại cho Cung Thiếu Đình.
"Không không không!" Thấy thế, Cung Thiếu Đình liền vội vàng lắc đầu từ chối. Hắn gần như đoán được, một lát nữa mình sẽ phải nghe những lời mắng nhiếc gì trong điện thoại, cho nên vô cùng không muốn nhận điện thoại.
Nhưng không muốn thì không muốn, Tô Hàng trực tiếp nhét điện thoại vào trong lòng Cung Thiếu Đình, tự hắn tạo ra cục diện rối rắm này, thì cứ để tự hắn giải quyết đi. Tô Hàng không có hứng thú đi theo Cung Thiếu Đình phía sau dọn dẹp hậu quả.
Vừa cầm điện thoại Tô Hàng ném cho, mặt Cung Thiếu Đình liền lộ vẻ sầu khổ, trông như thể vừa ăn cả chục quả mướp đắng.
"Alo, mẹ ạ? Mẹ có khỏe không?" Mặc dù trong lòng có chút kháng cự, nhưng Cung Thiếu Đình lúc này chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi. Có lẽ do có chút bối rối, phía sau hắn chẳng hiểu sao lại hỏi một câu có khỏe không, lời nói có chút lộn xộn.
Và cũng chính câu nói đó, như ngòi nổ gặp lửa, ngay lập tức đốt cháy thùng thuốc nổ mang tên Trương Vân.
"Ngươi còn hỏi ta có khỏe không? Ngươi tự nói đi, ngươi thấy bây giờ ta có thể khỏe không hả?" Ngay sau đó, Trương Vân giận dữ truy hỏi. Vừa nãy nói chuyện với Tô Hàng còn rất bình thường, giọng điệu cũng tương đối ôn hòa, nhưng đối với Cung Thiếu Đình thì liền thay đổi chóng mặt. Cũng may Cung Thiếu Đình không đứng trước mặt Trương Vân mà nói, nếu không thì cái cảm giác áp bức kia sẽ còn mạnh mẽ hơn nhiều.
"Khụ, khụ... Mẹ, con sai rồi." Cung Thiếu Đình cũng lần đầu thấy mẹ mình thay đổi dáng vẻ ôn nhu thường ngày, lại tức giận đến thế, cũng bị dọa đến ho khan một tiếng, sau đó ngoan ngoãn nhận lỗi.
"Tậc tậc..." Thấy vậy, Tô Hàng cũng không nhịn được tặc lưỡi, Cung Thiếu Đình nhận lỗi rất nhanh.
Bất quá, việc Trương Vân lần này nổi giận như vậy, Tô Hàng lại có thể hiểu được phần nào. Dù sao Cung Thiếu Đình hôm qua mới lái xe trên đường trơn trượt do có tuyết rơi, dẫn đến tai nạn giao thông, đến bây giờ thần kinh của Trương Vân vẫn còn căng thẳng. Bây giờ nghe tin Cung Thiếu Đình lại lái xe đi ra ngoài dạo chơi, còn cả ngày không nghe điện thoại, không gửi tin nhắn, cứ như mất tích vậy, trong lòng bà lo lắng sốt ruột đến mức nào cũng có thể tưởng tượng được. Hiện tại tìm được người trở về, biết Cung Thiếu Đình không sao, bao nhiêu lo lắng trước đó, giờ trong lòng đều biến thành giận dữ.
"Sai? Vậy ngươi có biết ngươi sai ở chỗ nào không?" Nghe nói thế, Trương Vân vẫn chưa hết giận, vội vàng truy hỏi.
"Con, con không nên vẫn còn trong thời gian xuất viện dưỡng bệnh mà đã trực tiếp rời nhà, không nên sau khi rời nhà lại không liên lạc gì..." Cung Thiếu Đình một hơi liệt kê rất nhiều, hắn nhận thức về lỗi lầm của mình vẫn rất đúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận