Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 836: Không cho phép nói mẹ ta nói xấu!

"Chương 836: Không được nói xấu mẹ ta!"
"Ân? Trang phục thân tử?"
Lâm Giai hơi ngẩn người, lập tức cảm thấy sáu bảo bảo thật lắm trò.
Bất quá, nếu đi cùng các bảo tham gia văn nghệ hội diễn ở trường, mặc trang phục thân tử lại cực kỳ thích hợp.
"Trang phục thân tử? Các con nghĩ kỹ chưa, mua rồi không được đổi đâu!"
Tô Hàng nghe vậy liền nhấn mạnh một tiếng, hắn thấy trang phục thân tử thật sự không đẹp mắt lắm, bán chỉ là một chiêu trò mà thôi.
Bất quá, nếu các bảo kiên quyết muốn mua, hắn cũng không có ý kiến, chỉ cần các con vui là được.
"Vâng ạ! Con cùng đại ca và các em đã bàn xong rồi, chính là muốn trang phục thân tử!"
Nhị Bảo gật đầu, rất quả quyết nói.
"Ba ba, mẹ ơi! Mau tới đây, con thấy bên kia có nhiều trang phục thân tử đẹp lắm!"
"Ba ba, mẹ ơi! Hai người nhanh chân lên nào..."
Tam Bảo và Ngũ Bảo trực tiếp kéo Tô Hàng và Lâm Giai, đi về khu bán trang phục thân tử.
Hai đứa sốt sắng như không kịp chờ đợi, hận không thể cõng Tô Hàng và Lâm Giai đi, y như kiểu mấy đứa nhỏ chê người lớn chậm chạp.
"Ôi ~ chính là cái này! Đẹp không ạ?"
Tam Bảo chỉ vào một bộ trang phục thân tử trên giá, đây là bộ chúng đã ưng ý lúc nãy đi mua sắm.
"Oa! Thật sự rất đáng yêu!"
Lâm Giai vốn không mấy để ý, nhưng khi nhìn thấy bộ trang phục thân tử kia liền mắt sáng rỡ.
Theo Lâm Giai thì, chắc là do lớn tuổi nên cô không hề có sức chống cự với những đồ đáng yêu như thế này.
"Chúng ta mặc thử xem đi!"
Nhị Bảo đề nghị, đã chuẩn bị thử đồ.
Sau đó, theo yêu cầu mãnh liệt của các bảo, Tô Hàng và Lâm Giai cùng nhau mặc bộ trang phục thân tử vô cùng đáng yêu kia.
"Mẹ ơi! Thế nào? Con mắt con cũng không tệ phải không?"
Nhìn Lâm Giai đang soi gương, Nhị Bảo chen tới tranh công, hỏi han một tiếng.
"Thật sự không tệ, vừa vặn, nếu đến lúc tham gia văn nghệ hội diễn của trường, cứ mặc như này đi!"
Lâm Giai hiển nhiên cực kỳ hài lòng với bộ trang phục thân tử này, dứt khoát bày tỏ.
Nếu Lâm Giai đã nói không tệ, Tô Hàng cũng không tiện nói gì thêm, trực tiếp làm một cái máy quẹt thẻ thanh toán vô tình, trả tiền rời đi!
Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân tuy kinh ngạc vì các bảo là sáu bào thai, nhưng ngay lập tức bán được nhiều trang phục thân tử như vậy, vẫn rất vui vẻ, nếu sau này có thêm nhiều khách hàng như vậy nữa thì tốt!
Lẩm bẩm ~ lẩm bẩm ~
Trên đường ở trung tâm thương mại, mọi người đang định về thì đột nhiên một tiếng ọ ọ rơi vào tai mọi người rất rõ ràng.
"Ba ba! Con hơi đói bụng!"
Lục Bảo thấy mọi người nhìn mình, xấu hổ nói một câu.
"Lục Bảo buổi chiều mải mê khắc đá, không ăn được bao nhiêu!"
Thấy vậy, Lâm Giai đứng ra nói, nhìn Tô Hàng, ý tứ đã quá rõ.
Ăn cơm thôi, chiều không ăn được thì mình ăn bù một bữa vậy!
"Các con muốn ăn gì?"
Ngay sau đó, Tô Hàng khẽ hỏi han một câu.
Hắn tính đưa Lâm Giai và bọn nhỏ đến khu đồ ăn nhanh trong siêu thị ăn một bữa, dù sao lúc này về, nấu cơm thì hơi muộn, không tiện.
"Tuyệt quá! Con muốn ăn KFC!"
"Không không! Ăn bánh ngọt, bánh ngọt ngon!"
"Con muốn ăn mì..."
Các bảo mỗi người một câu, ồn ào không dứt, hiển nhiên bảo chúng bàn bạc xem ăn gì là chuyện không tưởng.
"Ta thấy bên kia có một tiệm đồ ngọt, hay là chúng ta đến đó đi!"
Cuối cùng vẫn là Tô Hàng lên tiếng, mới khiến các bảo đều im lặng, Lâm Giai và Lục Bảo đều không ý kiến, những người khác ngay cả quyền lên tiếng cũng không có, thế là vấn đề ăn uống được quyết định như vậy.
Lúc này, Lâm Giai tuy đã cất trang phục thân tử vào, nhưng cả nhóm tám người đi trong siêu thị vẫn rất dễ nhận ra, dù sao sáu đứa trẻ sinh sáu vẫn quá đặc biệt.
Khi tám người bước vào tiệm đồ ngọt cũng thu hút không ít ánh mắt.
"Người phục vụ..."
Mọi người gọi món rồi ngồi xuống, kiên nhẫn chờ đợi, đối với ánh mắt xung quanh thì làm ngơ, nhưng vẫn có một vài âm thanh không hay truyền vào tai mọi người.
"Sáu bào thai? Thật hay giả? Sáu đứa này mẹ của bọn chúng sao mà sinh giỏi thế? Thật đáng sợ!"
Đây là tiếng cười nhạo của một đứa trẻ ở bàn bên cạnh, giọng rất lớn như sợ Tô Hàng và mọi người không nghe thấy vậy.
Các bảo tức giận bất bình, chúng dường như không hề đắc tội ai cả, vậy mà lại nói mẹ của chúng đáng sợ, thật quá đáng!
Người đầu tiên không nhịn được là Tứ Bảo, Lâm Giai và Tô Hàng còn chưa kịp phản ứng thì Tứ Bảo đã nhắm thẳng đứa bé kia đang cười nhạo, vung một cú đấm tới.
Rầm!
Đứa bé kia không hề đề phòng, ăn trọn một đấm vào mắt, trực tiếp ngã từ ghế xuống.
Chuyện này xem như to chuyện, ngay lập tức Tứ Bảo cưỡi lên người đấm đá túi bụi, trên mặt đất nháy mắt truyền đến tiếng kêu la.
"Không cho phép nói xấu mẹ ta! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!"
Tứ Bảo vừa nắm đấm liên tục giáng xuống, vừa không ngừng la hét.
"Tiểu Trác! Dừng tay!"
Lâm Giai hoàn hồn lại, vội vàng đi lên phía trước ngăn cản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận