Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 353: Dũng cảm phóng ra bước đầu tiên

Chương 353: Dũng cảm bước ra bước đầu tiên
Mười mấy phút sau.
Tính toán thời gian, Tô Hàng tắm rửa xong đi ra phòng tắm.
Đi một vòng các phòng ngủ của bọn nhóc, thấy Lâm Giai không ở đó, hắn tiếp tục đi về phía phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính, Lâm Giai đang ngồi ở bên cửa sổ.
Bộ đồ ngủ ren mỏng manh ôm lấy người, một đoạn bắp chân không được che chắn rũ xuống bên giường, nhẹ nhàng lúc ẩn lúc hiện.
Dường như không phát hiện ra Tô Hàng đã đến, Lâm Giai vẫn đang khe khẽ ngâm nga một bài hát.
Đến khi hai cánh tay vòng lên, Lâm Giai mới giật mình dừng lại.
Quay đầu nhìn về phía Tô Hàng, thân thể nàng khẽ run lên, nhỏ giọng hỏi: "Anh vào lúc nào vậy?"
Nói xong, nàng lại liếc nhìn về phía cửa.
Chú ý tới ánh mắt của Lâm Giai, Tô Hàng khẽ cười nói: "Không cần nhìn, em có đóng cửa đâu."
"A..."
Gật đầu, Lâm Giai có chút xấu hổ mặt đỏ lên.
Nhìn bộ đồ ngủ mới mà nàng mặc, Tô Hàng nhíu mày nói: "Đây là món quà thứ hai à?"
"Còn nữa."
Nhích lên giường, Lâm Giai xích lại gần, hai cánh tay tự nhiên ôm lấy Tô Hàng.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ ửng hồng, nàng mỉm cười nói: "Xem anh có đoán ra không."
"..."
Liếc nhìn Lâm Giai vì cánh tay siết chặt vào trong mà vô tình lộ ra chút phong tình, ánh mắt Tô Hàng trầm xuống.
Ôm chặt lấy thân hình có chút lạnh của người phụ nữ nhỏ trước mắt, mũi hắn hơi nhăn lại, như có điều suy nghĩ híp mắt nói: "Em xịt nước hoa à?"
"Anh ngửi thấy à?"
Mắt hạnh của Lâm Giai sáng lên.
Một giây sau, nàng lại có chút e lệ cúi đầu nói: "Em sợ mùi nước hoa quá nồng nên chỉ xịt một chút xíu thôi."
"Sau khi xịt lại thấy có vẻ hơi nhạt, muốn xịt thêm chút nữa thì lại sợ mùi quá nồng..."
Nói xong, miệng nhỏ của Lâm Giai hơi chu lên.
Nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của nàng, Tô Hàng cười nhạt một tiếng, nói: "Không tệ, vừa vặn."
Bản thân hắn cũng không thích mùi nước hoa quá nồng.
Những người phụ nữ hắn gặp trước đây, ai ai cũng nồng nặc mùi nước hoa.
Từ ngoài hành lang đi vào, mùi hương thậm chí còn có thể tràn ngập cả dãy.
Còn hương thơm nhàn nhạt của Lâm Giai, ngược lại lại vừa đúng.
"Thật sao?"
Nghe Tô Hàng nói "Không tệ", Lâm Giai vui vẻ cười một tiếng, thân mật dán sát vào người Tô Hàng.
Nhìn Lâm lão sư hương nhuyễn mềm mại trước mắt, Tô Hàng nhíu mày, trực tiếp tắt đèn.
Một lát sau, tiếng rên rỉ liên tục truyền ra từ trong căn phòng tối đen.
"Mùi này không tệ..."
"Ưm... Anh thích thì sau này em xịt thường xuyên nhé?"
"Ở nhà thì xịt được, còn khi ra ngoài thì xem đã."
"Khụ khụ... Cái này xem như là đang ghen à?"
"Ừm... Em nói vậy là đúng đấy."
"Còn không có ý tứ thừa nhận?"
"... Để chuyện chính trước đã."
Tô Hàng vừa dứt lời, đã vội bịt miệng Lâm Giai lại, tránh cho nàng tiếp tục nói sang chuyện khác.
Tiếng cười khẽ thoát ra, Lâm Giai lại một lần nữa chủ động dang tay, nhẹ nhàng kéo một cái, để hai người sát vào nhau hơn.

Sau một lần bảo vệ thành công, khoảng thời gian sau đó, Tô Hàng xem như được nghỉ ngơi.
Sau khi hoàn thành xong món đồ điêu khắc mình nhận, hắn bắt đầu chuyên tâm giúp mấy nhóc học đi.
"Đại Bảo, đến đây, đến đây."
Trong phòng giải trí.
Nhìn Đại Bảo đang vịn vào giá sách, Tô Hàng ngồi xổm xuống ở phía trước một bước chân, vỗ vỗ nhẹ vào tay.
Đôi mắt chớp chớp nhìn ba ba, Đại Bảo ngơ ngác một lát, sau đó thử nhấc chân phải được bao bọc trong đôi tất nhỏ lên.
Bắp chân run rẩy một hồi, Đại Bảo lại nháy mắt mấy cái rồi im lặng hạ chân phải xuống.
Thấy Đại Bảo hơi do dự vì sợ, Tô Hàng lại thử giơ hai tay ra.
Nhìn Đại Bảo với nụ cười hiền hòa, hắn nhẹ nhàng nói: "Ba ba ở đây đón con, không sao cả!"
"Ngô..."
Nhẹ nhàng cắn tay, Đại Bảo cau mày, một lần nữa nhấc chân phải lên.
Bắp chân có chút run rẩy khẽ nhún.
Đại Bảo cẩn thận nhìn chằm chằm vào chân phải của mình, như thể dùng hết sức lực toàn thân, một bước hướng về phía ba ba.
Ngay khi vừa bước ra, thân thể Đại Bảo đột ngột loạng choạng.
Tô Hàng nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng giơ tay ra, trực tiếp ôm bé con vào lòng.
Vừa rơi vào vòng tay của ba, Đại Bảo vẫn còn trong trạng thái choáng váng.
Nhìn bé con mềm mại trong ngực, lòng Tô Hàng dâng lên niềm vui sướng tột độ.
Dù Đại Bảo vẫn chưa biết đi, nhưng nó đã dũng cảm bước ra bước đầu tiên.
Việc dám bước một bước này đã là một sự tiến bộ rất lớn rồi.
"Đại Bảo, giỏi lắm!"
Tô Hàng ôm chặt bé con vào lòng, vui sướng không giấu được giơ ngón tay cái lên.
Ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ba ba.
Chú ý thấy nụ cười trên mặt ba và ngón tay cái giơ lên, Đại Bảo chần chờ một lát, sau đó hơi nghiêng đầu, mím môi cười.
Nhìn bộ dạng này, dường như là đang ngượng vì được ba ba khen.
Cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng đang che miệng cười, Tô Hàng cũng ngẩn ra.
Lâm Giai vừa pha xong sữa cho các con, cầm theo bình sữa đi đến, thấy cảnh này liền nghi hoặc chớp mắt.
"Mọi người đang làm gì thế?"
"Đại Bảo nhà mình vừa mới dũng cảm bước được bước đầu tiên."
Quay đầu nhìn vợ, Tô Hàng lại lần nữa cười khen Đại Bảo một câu.
Nghe vậy, Lâm Giai hơi ngạc nhiên, trên mặt hiện lên nụ cười tươi tắn.
Ngồi xổm xuống trước mặt hai người, nàng xoa đầu Đại Bảo đang vùi trong ngực chồng.
"Đại Bảo của chúng ta giỏi quá!"
"Ngô..."
Nghe tiếng mẹ, Đại Bảo lại ngẩng đầu nhìn mẹ.
Một lát sau, trên mặt nó lại lộ ra vẻ mặt xấu hổ lúc nãy.
Chú ý đến điều này, Lâm Giai có chút lạ lẫm mở to mắt.
"Đại Bảo đang ngượng hả?"
Kinh ngạc nhìn Tô Hàng, nàng không tin được hỏi.
Nghe vậy, Tô Hàng cười gật đầu: "Anh cũng nghĩ vậy."
"Mới tí tuổi mà đã biết ngượng rồi sao?"
Lâm Giai vẫn không chắc chắn nhìn lại Đại Bảo.
Nhóc con thấy mẹ nhìn thì lại mím môi cười.
Bộ dạng nhỏ nhắn đáng yêu khiến người nhìn tan chảy cả tim.
"Đại Bảo của chúng ta đúng là một đứa trẻ ngoan và hiền lành mà."
Nhìn chằm chằm Đại Bảo một lúc, Lâm Giai vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thịt mềm của bé.
Cúi đầu nhìn bàn tay của mẹ, Đại Bảo cười khanh khách, một lần nữa dũng cảm bước chân nhỏ, nhào vào lòng mẹ.
Nhẹ nhàng chạm vào chiếc mũi nhỏ của Đại Bảo, Lâm Giai cầm lấy một bình sữa, đưa vào tay con.
Cầm được bình sữa, mắt Đại Bảo sáng lên.
Nó gần như chủ động ôm lấy bình sữa nằm xuống, bắt đầu ngon lành bú mút.
Những nhóc con khác đang chơi đùa, nghe thấy tiếng anh hai bú sữa cũng nhanh chóng quay đầu lại.
Mắt Nhị Bảo cũng sáng rực lên trong giây lát, nhanh như chớp leo đến trước mặt mẹ.
Sau khi đưa bình sữa cho Nhị Bảo, rồi lại lần lượt đưa cho Tam Bảo và Tứ Bảo đi theo phía sau, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn về phía Ngũ Bảo và Lục Bảo vẫn đứng im một chỗ.
"Ngũ Bảo, Lục Bảo, uống sữa."
"..."
Nghe thấy tiếng ba ba, hai nhóc không nhúc nhích, mông cũng chẳng hề có ý định nhấc lên.
Thấy vậy, Tô Hàng và Lâm Giai nhìn nhau, dứt khoát cầm bình sữa đứng dậy, chủ động đến trước mặt hai nhóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận