Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1674: Đi đón bảo bối

Chương 1674: Đi đón bảo bối
Tối hôm đó lại là thế giới hai người, có thể là lúc này Tô Hàng cùng Lâm Giai, nhưng không có những thể nghiệm mới lạ như trước. Nhất là Tô Hàng, luôn sẽ trong lúc hai người đi dạo phố, hoặc là lúc ăn cơm lại nghĩ đến 6 bảo bối. Còn Lâm Giai thì từ mấy ngày trước, đã bắt đầu nhớ các con, chỉ bất quá nàng không đành lòng làm mất hứng Tô Hàng nên một mực không nói thôi.
"Ngủ sớm một chút đi ông xã, ngày mai chúng ta mua đồ ăn, rồi đi sớm tới chỗ ba mẹ giúp nấu cơm." Nhìn Tô Hàng đang buồn bực quét điện thoại, Lâm Giai liền nhẹ nhàng khuyên bảo như thế.
"Đúng vậy, chúng ta có thể đi sớm một chút để giúp nấu cơm nha! Hơn nữa, ta còn có thể đi đón các con tan học!" Tô Hàng hai mắt tỏa sáng, như thể đột nhiên tìm được mục tiêu.
"Như vậy anh có thể sớm gặp các con đúng không?" Lâm Giai cười nói trúng tim đen của Tô Hàng.
Tô Hàng không phủ nhận, chỉ gãi đầu cười hắc hắc: "Nếu em cũng nhớ bọn nhỏ, hay là hai chúng ta cùng nhau đi đón đi?"
"Thôi đi, anh cứ đi theo A đi, em nghĩ chắc ba mẹ sẽ càng muốn đón các con tan học hơn." Lâm Giai vẫn luôn chu đáo như thế.
Trong lòng Tô Hàng ấm áp, hắn trực tiếp ôm Lâm Giai nằm xuống, đắp chăn, tắt đèn. Một loạt động tác trôi chảy, cùng với câu chúc ngủ ngon, nỗi lòng đang nóng nảy cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Ngày thứ hai trời vừa sáng, Lâm Giai liền gọi điện thoại cho ông bà nội, nói hai người sẽ mua thức ăn qua. Ông bà nội không từ chối, dù sao hai người lớn thời gian này nấu cơm số lượng đột nhiên tăng lên, khiến họ thật sự có chút quá sức. Dù đây là mệt mỏi trong hạnh phúc.
Tô Hàng và Lâm Giai mua rất nhiều đồ các bảo bối và ba mẹ thích ăn, Lâm Giai còn tỉ mỉ mua thêm chút đồ ăn dinh dưỡng bỏ vào cốp sau, hai người mới rời khỏi trung tâm thương mại.
"Vợ à, chẳng phải mỗi lần chúng ta đều định kỳ mua đồ cho ba mẹ sao? Sao hôm nay em mua nhiều thế?" Lái xe trên đường, Tô Hàng tò mò hỏi.
"Đồ vừa nãy em mua là bột dinh dưỡng giúp ngủ, ba mẹ khoảng thời gian này chăm sóc các con, chất lượng giấc ngủ nhất định không tốt. Dù chúng ta mang các con về, ba mẹ có lẽ vì thói quen, vẫn sẽ bị suy nhược thần kinh hoặc mất ngủ một thời gian. Những loại bột dinh dưỡng em mua này, có thể giúp ba mẹ an thần dễ ngủ, tránh để họ bị giảm sức đề kháng."
"Thì ra là vậy, bà xã, em thật chu đáo!" Tô Hàng không nghĩ tới những điều này, hắn chỉ nghĩ là nhồi đầy tủ lạnh cho ba mẹ là đủ rồi.
Hai người vừa nói vừa cười đến nhà ba mẹ, lúc này mới vừa quá giữa trưa.
"Sớm vậy đã tới à? Sao, con cũng biết quan tâm, biết tới thăm ba mẹ?" Cha Tô Hàng là Tô Thành nửa đùa nửa thật hỏi.
"Không có, con chủ yếu là nhớ 6 đứa nhỏ, nghĩ sớm đến một chút, có thể đón các con đi sớm hơn thôi."
"Cái thằng nhóc thối tha này…"
"Ba, ba mau ra xem con mua đồ dinh dưỡng cho hai người nè." Thấy hai cha con lại sắp cãi nhau, Lâm Giai lập tức chen vào nói, chuyển hướng sự chú ý của Tô Thành.
Tô Thành rất hài lòng với con dâu mình, nghe con dâu mua đồ cho mình, ông lập tức tươi cười đi tới.
"Giai Giai, con về sau đừng tốn tiền lung tung, tiền đó con giữ lại mà mua túi xách ấy…" Nhìn thái độ của cha đối với mình và với vợ mình khác nhau một trời một vực, Tô Hàng lại lần nữa nghi ngờ liệu mình có phải là con nuôi.
Lúc này Lâm Giai đang bận giới thiệu các loại dinh dưỡng cho hai người lớn, cùng với những đặc sản bọn họ mua từ Hoa Thành về, hoàn toàn không chú ý tới Tô Hàng đang u oán. Mãi đến khi cô dỗ hai người lớn vui vẻ cười ha ha, vô tình nhìn thoáng qua mới thấy biểu hiện của Tô Hàng. Tô Hàng bộ dạng ấm ức khiến Lâm Giai không nhịn được bật cười. Hai người lớn theo ánh mắt của Lâm Giai nhìn sang, cũng đều thấy buồn cười.
"Cái thằng nhóc thối tha này, làm gì đấy? Ăn cơm trưa chưa? Mau đi nấu cơm cho Giai Giai ăn đi." Mẹ Tô Hàng cũng lên tiếng. Thấy cả nhà đều bênh Lâm Giai, Tô Hàng bất đắc dĩ cũng đành nghe theo, cố ý than thở đi vào bếp.
Trong trường học, tiếng chuông tan học vang lên, các bạn nhỏ khác đều vui vẻ chạy về phía cổng, chỉ có 6 bảo bối chậm rì rì thu dọn cặp sách. Bọn nhỏ vừa đi về phía cổng trường, vừa có chút không vui trò chuyện.
"Ba ba mẹ mẹ khi nào mới về vậy? Con nhớ họ quá!" Lục Bảo bĩu môi nói.
"Con cũng vậy, không biết ba ba mẹ mẹ thế nào, còn có Hoa Hoa nhà mình và 6 con mèo nhỏ nữa." Ngũ Bảo lập tức bị Lục Bảo làm cho ảnh hưởng, cũng bắt đầu thì thầm.
Đại Bảo nhìn các em của mình buồn như vậy, liền không nhịn được lên tiếng an ủi.
"Được rồi, đừng buồn, có ông bà nội bên cạnh không phải cũng rất tốt sao?"
"Nhưng con vẫn là nhớ nhà..." Nhị Bảo cũng nói.
Đại Bảo không còn cách nào, kỳ thật bản thân cậu sao lại không nhớ nhà chứ? Chỉ là vì mình là anh trai, không thể mang những cảm xúc buồn bã này đến cho các em.
"Các em mau nhìn kìa, ba ba kìa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận