Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 868:: Đưa Quách lão về nhà

"Ai ~ vẫn là không ổn, cứ thường xuyên chạy đến chỗ ngươi ăn cơm thì có vẻ không đúng quy củ? Bất quá, cái món thịt ướp mắm chiên của ngươi có thể dạy ta làm thế nào không?" Nghe vậy, Quách Kinh Lược xua tay từ chối, rồi lại hỏi công thức món thịt ướp mắm chiên. Hắn dù cũng biết làm thịt ướp mắm chiên, nhưng so với món Tô Hàng làm thì khác nhau một trời một vực, lần này trở về ăn món tự mình làm thì thật sự khó nuốt. Nếu chiếm được công thức và cách làm từ Tô Hàng, sau này thèm thì có thể tự mình làm để đỡ thèm một chút. "Chuyện nhỏ thôi, ngày mai ông lại tới thì ta viết công thức cho ông, nếu có gì không hiểu, ta sẽ trực tiếp dạy ông làm!" Tô Hàng vỗ ngực, bày tỏ với Quách Kinh Lược. Công thức món thịt ướp mắm chiên của hắn cũng chẳng phải bí mật gì, đưa cho Quách Kinh Lược đương nhiên không có vấn đề gì. "Tốt! Tốt! Vậy coi như nhờ cậu giúp nhiều, ha ha ha..." Quách Kinh Lược cười lớn, ông ta rất thèm công thức món thịt này. "Quách gia gia! Cái này cho ngài!" Đúng lúc này, Lục Bảo đột nhiên từ một bên chui ra, sau đó đưa cho Quách Kinh Lược một hộp đồ. "Đây là... bánh ngọt à!" Quách Kinh Lược mở ra xem xét, thấy bên trong là một chút bánh ngọt nhỏ rất tinh xảo. "Ừm ừm! Mẹ bảo để ngài mang về ăn!" Lục Bảo gật đầu nhẹ, sau đó nói nhỏ một tiếng. Mấy thứ này đều do Lâm Giai dạy cô bé, nhưng ngoài ra, Lục Bảo cũng rất có cảm tình với Quách Kinh Lược, mới chạy tới đưa bánh ngọt. "Ai ~ ngoan quá! Bé ngoan, vậy ông nội xin nhận nhé!" Lần này, Quách Kinh Lược càng cười vui vẻ hơn, thấy Lục Bảo như vậy, còn vui hơn cả tự tay ông điêu khắc ra một tác phẩm hoàn mỹ. Sau đó, Lục Bảo báo với hai người một tiếng rồi lại lui về, Tô Hàng và Quách Kinh Lược ở đó nói chuyện, cô bé vẫn là không nên quấy rầy thì tốt hơn. "Được rồi! Ta cũng muốn về, con trai vừa mới lại đang giục ta!" Quách Kinh Lược nói thêm một câu, tính chuẩn bị về nhà. Lúc này trời đã tối hẳn, ông vừa xem điện thoại, trời ạ, Quách Đào đã gọi cho ông ba bốn cuộc rồi. Dù Quách Kinh Lược chẳng bận tâm chút nào, nhưng cứ chậm chạp không về nhà, khiến Quách Đào cứ lo lắng thì cũng không phải chuyện nhỏ! "Quách lão! Để ta đưa ngài về, ta để ý thấy hôm nay ngài không lái xe mà!" Nghe vậy, Tô Hàng cũng nói một câu, khoảng thời gian này đến nay, hắn chỉ thấy lần mang Lục Bảo ra ngoài chơi là lái xe. Muốn đưa ông về, cũng là vì trời đã tối, khuya khoắt thế này, Quách Kinh Lược lớn tuổi như vậy còn một mình về thì thật sự có chút lo lắng. "Không sao đâu! Dù sao cũng không xa, ta gọi xe một lát là đến ngay..." Quách Kinh Lược đang định từ chối thì đã bị Tô Hàng ngắt lời. "Quách lão! Không cần nói gì cả, hôm nay trời tối quá rồi, ngài cũng đừng từ chối, đúng lúc ta còn một chút chuyện muốn hỏi ngài!" Tô Hàng lần này nói rất kiên quyết, còn tìm một cái cớ mà Quách Kinh Lược không thể nào từ chối được, không đáp ứng cũng khó. "Vậy, vậy được thôi, vậy làm phiền cậu vậy!" Cuối cùng, Quách Kinh Lược vẫn không khỏi cười khổ một tiếng, sau đó chọn thỏa hiệp. Cứ vậy, Tô Hàng lái xe, rồi theo đường Quách Kinh Lược chỉ, hướng về nhà ông mà đi. "À phải rồi! Vừa rồi cậu chẳng phải nói có chuyện muốn hỏi ta sao?" Trên đường, Quách Kinh Lược đột nhiên hỏi, ông ta vẫn nhớ chuyện này. "À! Đúng! Thế này, hai ngày nay ông với Tiểu Nhiên tiếp xúc ra sao rồi, Tiểu Nhiên thiên phú không tệ chứ?" Tô Hàng ngớ ra, chợt hoàn hồn, lập tức nói. Hắn vừa nói vậy chỉ là tìm lý do để đưa Quách Kinh Lược về thôi, không ngờ Quách Kinh Lược còn nhớ chuyện này. Cũng may Tô Hàng phản ứng nhanh, nếu không đã lộ tẩy. "Hai ngày này cậu cũng thấy rồi đấy, quan hệ của ta với Tiểu Nhiên cũng tốt hơn nhiều rồi, còn về thiên phú của nó, thì đúng là không chê vào đâu được!" Quách Kinh Lược vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên. Ông rất hài lòng với thiên phú điêu khắc của Lục Bảo, nếu không thì cũng không ngày nào cũng tới nhà Tô Hàng, có đôi khi ông còn thấy ghen tị với Tô Hàng, sinh được một đám con giỏi giang quá! "Tiểu Nhiên còn nhỏ, trước tiên cảm ơn Quách lão đã dốc lòng dạy dỗ mấy ngày qua!" Nghe Quách Kinh Lược coi trọng Lục Bảo như vậy, Tô Hàng cũng rất vui vẻ, nói cảm ơn một câu. Quách Kinh Lược khen Lục Bảo, liệu có phải là đang khen hắn không? Khiến cho hắn cảm thấy vinh quang! Sau đó, hai người trên đường đi hàn huyên rất nhiều chuyện liên quan đến Lục Bảo, theo ý Tô Hàng, thấy Quách Kinh Lược thành tâm như vậy, hắn hy vọng Lục Bảo sẽ bái sư. Thêm một người thầy dạy cô bé điêu khắc, dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng cũng rất tốt! Sau khi đưa Quách Kinh Lược về nhà, Tô Hàng đi vào phòng Lục Bảo. "Tiểu Nhiên! Việc con bái Quách gia gia làm sư phụ, con đã cân nhắc thế nào?" Tô Hàng lên tiếng hỏi, hắn muốn dò ý của Lục Bảo, đương nhiên hắn tôn trọng bất kỳ quyết định nào của Lục Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận