Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1322: Bọn nhỏ đều nóng lòng chờ

"A? Sao lại được chứ? Mọi người vừa mới đến nhà, còn chưa kịp nghỉ ngơi." Nghe vậy, Lâm Giai không nhịn được cười khổ.
"Có gì mà không được, chúng ta mấy ông bà già này cứ ngồi xuống thì người cũng sắp rỉ sét đến nơi, với lại chúng ta cũng không phải chưa từng đi đón các con tan học, trong lòng nắm chắc cả rồi." Tô Thành nhíu mày, nhất quyết muốn đi đón lũ trẻ.
Dù chuyện này làm phiền hắn phải tự mình đi một chuyến, nhưng Tô Thành nghĩ đến lát nữa lũ trẻ nhìn thấy hắn sẽ vui vẻ và kinh ngạc đến cỡ nào, trong lòng liền không khỏi cảm thấy có chút vui vẻ. Cho nên, đôi khi chuyện tốn công sức thế này, với hắn mà nói lại là một loại hưởng thụ.
"Chuyện này..." Lâm Giai hơi do dự, nàng cứ cảm thấy Tô Thành vừa mới đến, đã sai người ta đi đón bọn nhỏ tan học, có vẻ không được ổn.
"Chuyện này cứ vậy quyết định đi, hôm nay để ta đi đón bọn nhỏ tan học." Thấy thế, Tô Thành trực tiếp dứt khoát giải quyết, quyết định như vậy.
"Lâm Giai, nếu con không yên tâm thì để ta với ba con cùng đi đón nhé, chẳng phải Tô Hàng cũng nói để chúng ta thường xuyên qua lại sao?" Lâm Duyệt Thanh ở bên cạnh cũng lên tiếng.
Đã lâu không gặp, nàng cũng có chút nhớ lũ trẻ.
"Không, không phải, con không có ý đó, con tin là bọn nhỏ nhìn thấy dì và ba đến đón sẽ rất vui." Nghe vậy, Lâm Giai vội vàng lắc đầu nói, coi như chấp nhận để hai người đi đón lũ trẻ tan học.
"Vậy thì tiện cả đôi đường, lát nữa chúng ta cùng đi ra ngoài, ta tiện đường ghé chợ mua chút đồ ăn về." Sau đó, Lâm Giai lại bổ sung thêm một câu.
Trong nhà không còn nhiều đồ ăn, Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh vất vả lắm mới đến nhà một chuyến, đương nhiên phải chuẩn bị một bữa thịnh soạn để chiêu đãi hai người.
"Vậy được, ta đây không khách sáo đâu, đã lâu không được thưởng thức tay nghề của con dâu và con trai ta, gần đây ta thèm sắp chết rồi." Nghe vậy, Tô Thành lập tức tỉnh cả người.
Với tay nghề của Tô Hàng đạt đến mức tông sư kia, ai đã từng nếm qua món ăn của hắn, không ai là không vỗ tay khen hay cả, Lâm Giai ngày ngày ở bên Tô Hàng, mưa dầm thấm đất tự nhiên cũng không hề kém cạnh.
"Ông xem ông xem cái bộ dạng đó của ông kìa, có thể ra dáng bậc trưởng bối một chút không, đừng để Lâm Giai ở đây chê cười." Thấy thế, Lâm Duyệt Thanh trừng mắt với Tô Thành một cái.
Có lúc, bà thật muốn nói với Tô Thành một câu: Tôi không quen người này.
"Chẳng phải đã lâu không được ăn món ngon do Tô Hàng và Lâm Giai làm hay sao? Hôm nay để ta ăn một bữa cho đã, có được không?" Nghe vậy, Tô Thành cũng không chịu thua kém, trừng mắt phản bác.
Nhưng chính cái sự phản bác này, lại trong lúc vô tình tựa như đã lỡ lời.
"Lão già lẩm cẩm, lời này của ông là có ý gì, ông đây là còn ghét bỏ cơm tôi nấu không ngon hả?" Lâm Duyệt Thanh nheo mắt lại, nghiến răng hỏi.
Nghe vậy, Tô Thành không khỏi rùng mình, sau lưng có chút lạnh toát, bởi vì hắn đột nhiên nhận ra trong không khí hình như tràn ngập một luồng sát khí lạnh lẽo. Nguồn sát khí phát ra, không phải chính là từ Lâm Duyệt Thanh sao?
"Cái kia, khụ, khụ khục... Đoán chừng Tiểu Thần bọn nhỏ ở trường học chắc đang chờ sốt ruột rồi, Lâm Giai, ta đi đón bọn nhỏ trước." Sau đó, Tô Thành cảm thấy tình hình xung quanh không ổn, vội vàng muốn chuồn đi.
Về phần chuyện Lâm Duyệt Thanh truy hỏi, mặc dù đây là một sự thật không thể chối cãi, hắn cũng rất muốn gật đầu thừa nhận ý nghĩ này, nhưng chắc là đợi đến lúc trở về, tối nay cũng đừng nghĩ đến chuyện yên ổn.
"Ông đứng lại, hôm nay ông chưa nói rõ với tôi thì đừng hòng đi đâu cả." Thấy Tô Thành bỏ chạy, Lâm Duyệt Thanh vội vàng đuổi theo, còn muốn chỉnh đốn lại tư tưởng của Tô Thành cho tốt.
Kỳ thật nói theo đạo lý thì tài nấu ăn của Lâm Duyệt Thanh cũng không tính là kém, nhưng có một số việc chính là không chịu nổi sự so sánh, tài nấu nướng của bà so với Tô Hàng cùng với Lâm Giai thì có chút thua kém.
Lại thêm khoảng thời gian trước đó, đều là Tô Hàng và Lâm Giai chuẩn bị ba bữa sáng trưa tối cho bọn họ, khoảng thời gian đó trôi qua, đã nhanh chóng làm khẩu vị của Tô Thành trở nên kén ăn.
Tổng hợp lại những điều này, mới có cục diện hiện tại.
"Haizz..." Thấy thế, Lâm Giai không nhịn được thở dài một hơi.
Dù Tô Thành và Lý Duyệt Thanh đi ra ngoài đã rất xa, nàng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng Lâm Duyệt Thanh quấn lấy Tô Thành bắt phải nói rõ.
Người ta thường nói, người già càng sống càng giống trẻ con, có lẽ chính là nói đến kiểu người như Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh vậy, nhưng nhìn vào cũng không thiếu mấy phần niềm vui.
Sau đó, Lâm Giai cũng ra cửa, mấy ngày nay trời tối tương đối sớm, nếu lát nữa đi ra chậm thì e là mua xong đồ ăn trở về cũng đã tối rồi.
Oành... Mà ngay khi chân trước của nàng vừa đi, trước cửa nhà Tô Hàng đã vang lên tiếng nổ ba lượt của mô tô.
"Căn cứ theo địa chỉ Tô đại sư đưa, hẳn là chỗ này rồi..." Nhìn cổng lớn của biệt thự trước mặt, một người từ trên chiếc mô tô ba bánh đi xuống, cẩn thận so sánh đối chiếu một lượt.
Nhìn kỹ thì người này không ai khác chính là ông chủ quầy hàng mà Tô Hàng và Cung Thiếu Đình đã gặp ở chợ ngọc thạch nguyên liệu lúc trước sao? Hắn là người đang mang số ngọc thạch nguyên liệu mà Cung Thiếu Đình đã mua, đến giao theo mưu kế của Tô Hàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận