Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1262: Cơm này phiếu muốn đoạn mất?

"Chương 1262: Phiếu cơm này muốn mất sao?". ."Thấy vậy, Tô Hàng và Hoắc Bá Đặc trên trán ứa ra hắc tuyến, cả sắc mặt nhìn qua cũng có chút biến thành màu đen. Bọn nhỏ đều đang nhìn đó, xung quanh còn có nhiều người như vậy, mấy người các ngươi có thể nể mặt chút không hả? ! !"Mẹ, mấy người...". Thấy Lâm Giai bọn họ vẻ mặt kỳ lạ, Tam Bảo cùng các bạn quay ánh mắt sang, còn muốn hỏi gì đó, nhưng đã bị Hoắc Bá Đặc nhanh tay lẹ mắt chặn lại."Khụ, khụ... Đây là cái gì? Bánh kẹo à?". Hoắc Bá Đặc kéo áo Tam Bảo, vội hỏi, làm vậy tự nhiên là để chuyển hướng sự chú ý. Vừa nói, ông vừa lấy từ hộp quà đựng cúp ra một thứ được bọc trong giấy gói kẹo. Giấy gói kẹo trong suốt, thứ bên trong, nói là bánh kẹo thì không bằng nói giống một chiếc bánh quy nhỏ. Vẫn là kiểu bánh quy có nhân, ở giữa có nhiều bơ, hai bên được bao bọc bởi hai miếng bánh quy nhỏ, trông rất đặc biệt. Nhưng toàn bộ chiếc bánh quy cũng chỉ nhỏ cỡ bánh kẹo bình thường, toàn bộ được cố định trong lớp xốp xung quanh."Không phải, đây là bánh quy nhỏ con tự làm, sau đó dùng máy gói kẹo bọc lại". Nghe vậy, Tam Bảo lắc đầu, lần này nàng có chút hiếm thấy ngượng ngùng, cúi thấp đầu xuống. "Ồ! Bánh quy á? Còn có bánh quy nhỏ đặc biệt thế này sao? Thú vị đấy". Nghe vậy, Hoắc Bá Đặc cũng không nhịn được khẽ ồ lên. Nghĩ ra việc dùng giấy gói kẹo trong suốt để bọc bánh quy nhỏ như thế này, Tam Bảo đúng là người đầu tiên, không kể Hoắc Bá Đặc hay Tô Hàng, họ đều lần đầu được thấy. "Ta nhớ là trước đây không dạy con làm loại bánh quy nhỏ này mà, con học ở đâu đấy?". Ngay sau đó, Hoắc Bá Đặc lại nhẹ giọng hỏi. Dạo này ông tuy đã dạy Tam Bảo rất nhiều công thức làm bánh ngọt và bánh quy nhỏ, nhưng trong ấn tượng ông không biết làm loại bánh quy nhỏ này, chứ đừng nói là dạy Tam Bảo. "Cái này, cái này là do con tự làm đó ạ, tự con nghĩ ra". Nghe vậy, Tam Bảo càng ngượng ngùng, ngập ngừng mãi một lúc mới trả lời Hoắc Bá Đặc. Nói đơn giản thì, cách làm bánh quy nhỏ này, không có ai dạy nàng, từ việc đóng gói đến chế tạo đều do tự nàng nghĩ ra. "Ồ?". Nghe vậy, Hoắc Bá Đặc càng kinh ngạc. Ông và Tô Hàng phải đến khi trình độ nấu nướng đạt đến cảnh giới tông sư mới dám tự tin điều chỉnh và sửa đổi thực đơn, hoặc sáng tạo ra món mới. Nhưng Tam Bảo mới bao lớn chứ, một đứa trẻ còn chưa đi học tiểu học, lại có thể nói tự mình nghĩ ra cách làm bánh quy nhỏ mới, sao không làm người khác ngạc nhiên được? ! ! Qua lời giải thích này, Hoắc Bá Đặc đã thành công chuyển chủ đề, sự chú ý dồn vào chiếc bánh quy nhỏ kia. "Chị hai, chị nói bánh quy nhỏ này là do tự chị làm ra à? Nếu em ăn thử một chút, ngày mai có bị vào ICU không đấy?". Tứ Bảo nghịch ngợm nhất đám, dẫn đầu trêu chọc một tiếng."Cái đồ thần kinh này, biến ngay!". Nghe vậy, Tam Bảo trợn mắt, ban nãy còn hơi ngại ngùng, giờ thì nổi khùng. Tứ Bảo đúng là không biết nhìn sắc mặt, chả khác nào tự đâm đầu vào họng súng! ! "Tiếu Tiếu mắng hay, Tiểu Trác thích ăn đòn lắm." "Hắc hắc, Tiểu Trác sợ ăn vào phải ở ICU còn em thì không, bánh quy nhỏ này nhìn chẳng khác gì kẹo, chắc ăn ngon lắm, em ăn phần của nó vậy." "Không không không, phần của Tiểu Trác em ăn. . .". Tiếp theo, các bảo còn lại cũng tới, bày tỏ ý kiến. Ngoài Tứ Bảo hơi nghịch ngợm, các bảo khác vẫn rất ủng hộ Tam Bảo. "Thì em chỉ đùa thôi mà...". Thấy các bảo còn lại đứng chung phe với Tam Bảo, Tứ Bảo gãi đầu, lập tức nhận lỗi. "Đúng đấy, chỉ là đùa thôi sao? Dù sao sau này cái bánh kẹo này, cái bánh quy này đừng hòng ăn, sau này chị làm bánh bông lan hay bánh quy gì, em đừng hòng đụng vào một miếng, hừ!". Đối với việc Tứ Bảo nhận thua, Tam Bảo hừ lạnh một tiếng, căn bản không chấp nhận, thậm chí còn cắt đứt luôn nguồn cung cấp bánh ngọt và bánh quy cho Tứ Bảo. Tuy Tam Bảo còn nhỏ, nhưng nàng rất thù dai, đặc biệt là Tứ Bảo dám lấy chuyện tay nghề của nàng ra làm trò, thật là không thể tha thứ!"Không phải chứ, chị hai em sai rồi...". Nghe vậy, mặt Tứ Bảo lập tức suy sụp. Nó ôm lấy bắp đùi Tam Bảo, cứ như đang ôm cái phiếu cơm miễn phí có bánh ngọt và bánh quy nhỏ vậy. Hiện tại cái phiếu cơm này của nó sắp chạy mất, chuyện này với Tứ Bảo chẳng khác nào một tiếng sét giữa trời quang, sao mà chịu được? ! ! Đối với việc này, Tô Hàng và Lâm Giai chỉ coi như đang xem kịch vui, thỉnh thoảng ngắm bọn trẻ con nghịch ngợm, cũng thấy thú vị. "Ông Hoắc Bá Đặc ơi, ông có muốn nếm thử bánh kẹo bánh quy nhỏ con làm trước không?". Sau đó, Tam Bảo cũng không thèm để ý đến Tứ Bảo đáng ghét, quay sang nhìn Hoắc Bá Đặc với vẻ mặt mong chờ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận