Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 980: Lên lớp đi ngủ bị phát hiện

"Ừ ừ, ta biết rồi, ba ba!" Đại Bảo đáp lời, tạm thời bỏ đi ý định chạy đêm, bất quá tròng mắt hắn đảo nhanh như chớp, rõ ràng trong lòng đã có chủ ý. Nhưng mà Tô Hàng không biết rằng, cũng chính vì lời này của hắn, cả nhà bọn họ vừa rạng sáng ngày hôm sau đã gặp họa. Ngày hôm sau. Ầm! Ầm! Phanh... Một buổi sáng sớm, trời còn chưa sáng, Đại Bảo đã gõ vang cửa phòng của những người khác, lần lượt gọi dậy. Theo lời hắn nói, là để tiếp tục phát huy truyền thống chạy bộ buổi sáng mà Quách lão đã để lại tại nhà họ, đồng thời tiếp tục rèn luyện thân thể. Vì khoảng thời gian này lên lớp, nhiệm vụ học tập gấp gáp nên Lục Bảo chỉ thỉnh thoảng mới đến chỗ Quách lão học điêu khắc, không còn thường xuyên như trước, nên cũng không dẫn bọn nhỏ đi chạy bộ buổi sáng nữa. Chuyện này vốn đã bị bỏ xó, sau đó sáng sớm hôm nay lại bị Đại Bảo khơi lại, khiến mấy đứa nhỏ còn lại cảm thấy không ngủ nổi. Mà chuyện này vẫn chưa xong, mấy đứa nhỏ không ngủ ngon giấc, Lâm Giai và Tô Hàng bên kia cũng bị vạ lây. Phanh phanh phanh! Phanh phanh phanh... Ngoài Đại Bảo ra, những đứa nhỏ khác như Kỳ Kỳ thì đi gõ cửa, muốn vào tìm Tô Hàng và Lâm Giai đòi ngọc hình. "Sao thế? Mấy cái tiểu thần thú các ngươi mỗi ngày vừa sáng sớm, không buồn ngủ sao?" Tô Hàng mắt nhắm mắt mở, buồn ngủ không chịu nổi, bị Lâm Giai đá ra để đối phó bọn nhỏ. "Ba ba, ba không quản đại ca à?" "Đúng đó, bọn con đang ngủ ngon giấc, một lát nữa còn phải đi học!" "Lúc đầu con đang ngủ, sau đó đại ca sáng sớm đã gõ cửa, bắt bọn con cùng nhau đi chạy bộ..." Mấy đứa nhỏ lần lượt lên tiếng tố cáo, trong đó nhân vật chính không ngoài dự đoán, tất cả đều là Đại Bảo. "Hôm qua ta đã nói nếu như con dậy sớm được thì đi chạy bộ buổi sáng, con kéo theo cả em trai em gái làm gì?" Tô Hàng nghe một hồi xem như đã hiểu, rồi quay người chất vấn. "Con cảm thấy từ khi ông Quách không còn dẫn chúng ta đi chạy bộ buổi sáng nữa, thể chất mọi người đều kém đi nhiều, nên con muốn dẫn mấy em cùng nhau rèn luyện." Đại Bảo nói có lý có cứ, hùng hồn dõng dạc, cả người một bộ dạng vì mấy em, Tô Hàng một chốc cũng không tìm ra được lỗi nào. Kỳ thực đêm qua, sau khi Tô Hàng nói với Đại Bảo xong, mấy đứa nhỏ khác không tin Đại Bảo có thể mỗi ngày dậy sớm chạy bộ, Đại Bảo hôm nay trong lòng có chút không cam tâm, đã thật sớm bò ra khỏi giường. Nhưng hắn dậy sớm lại không có ai chứng kiến, nhỡ đâu lát nữa mấy đứa nhỏ không tin thì sao? Suy nghĩ một chút, Đại Bảo dứt khoát kéo mấy đứa nhỏ còn lại dậy, để bọn chúng cùng rèn luyện, như vậy khi chạy bộ buổi sáng không chỉ có bạn, mà bọn chúng tận mắt nhìn thấy thì cũng tin mình. "Đúng vậy, trừ Tiếu Tiếu ra thì các con khoảng thời gian này mỗi ngày chỉ nằm ì ra, có thời gian thì cùng anh trai đi chạy bộ đi, đừng đến phiền ta nữa!" Tô Hàng gật đầu, dường như cảm thấy Đại Bảo nói rất có lý, thật ra là muốn mau chóng đuổi hết bọn nhỏ đi, để hắn còn quay về ngủ thêm một giấc. Ầm! Sau đó, Tô Hàng vừa nói, lời còn chưa dứt đã quay trở lại phòng ngủ, trực tiếp đóng sầm cửa lại. Lần này, dù cho mấy đứa nhỏ muốn tìm Tô Hàng nói gì cũng không có cơ hội, đành bất đắc dĩ chấp nhận vận mệnh bi thảm. Mà trong vài ngày sau đó, Đại Bảo quả thực thực hiện lời mình đã nói, mỗi ngày đều thật sớm bò dậy chạy bộ buổi sáng. Không chỉ thế, Đại Bảo còn lôi kéo cả mấy đứa nhỏ còn lại, mấy đứa nhỏ sau khi trải qua giai đoạn thích ứng ban đầu thì cũng lười chống đối nữa, cứ thế theo Đại Bảo buổi sáng bắt đầu rèn luyện. Chắc chỉ được một thời gian ngắn, hào hứng của Đại Bảo sẽ qua đi, khi đó chính là ngày giải phóng của bọn chúng! Bất quá, dù là mấy đứa nhỏ còn lại hay là Tô Hàng và Lâm Giai, hiển nhiên đều đánh giá thấp quyết tâm lần này của Đại Bảo. "Vương Hiểu Đông! Ta cảm thấy lúc cậu giao gậy tiếp sức vẫn còn hơi chậm, chúng ta luyện thêm lần nữa đi..." Ngoài việc rèn luyện bằng cách chạy bộ buổi sáng ở nhà ra, Đại Bảo còn hẹn mấy bạn cùng tham gia thi, gọi bọn họ đến một chỗ, tận dụng thời gian sau khi học xong để luyện tập các hạng mục thi đấu. Lần nào cũng là Đại Bảo dẫn đầu phát động, mỗi lần luyện tập cũng đều là hắn mệt nhất, rất nhiều lần trước khi lên lớp đều mệt đến đầu đầy mồ hôi mới vào lớp học. Hôm đó, Đại Bảo lại một lần nữa toàn thân mồ hôi trở lại chỗ ngồi. "Các bạn học, xin mở sách ra trang bốn mươi sáu..." Lúc này lão sư đang đứng trên bục giảng bài, nhưng Đại Bảo ở dưới nghe giảng lại cảm thấy đầu ngày càng nặng, hai mí mắt trên dưới như đang đánh nhau, cứ tách ra rồi lại dính vào mấy lần, cuối cùng cũng dính vào nhau. Đại Bảo ngủ rồi, mà lại là đang trong lớp học! Đông! Một khắc sau, một âm thanh thanh thúy vang lên. Vì đầu của Đại Bảo không có vật gì chống đỡ, dưới tác dụng của quán tính, đã đập đầu vào mặt bàn. "Ôi!" Lần này, Đại Bảo bỗng nhiên tỉnh lại, nhưng đã muộn, tiếng động vừa rồi đã thu hút sự chú ý của lão sư và bạn học.
Bạn cần đăng nhập để bình luận