Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 167: Nói cho ngươi một cái kinh hỉ lớn ~

Chương 167: Nói cho ngươi một điều bất ngờ lớn ~ Không đúng... Tại sao bọn họ lại biết chỗ ở của mình? Tô Hàng nghĩ đến đây, lông mày hơi nghi hoặc nhíu lại. Hắn biết bản lĩnh của Ngô Thụy Hâm, hoàn toàn có thể trực tiếp tra ra nơi này. Nhưng Ngô Thụy Hâm này dựa vào cái gì để thăm dò chứ? Chẳng lẽ là vì chuyện con rắn? Tô Hàng ngẫm nghĩ, rồi vẫn là mở cửa ra. Ngay khi hắn chuẩn bị hỏi xem có chuyện gì, Ngô Bỉnh Phi đột nhiên cười, đưa hộp quà màu đỏ đến trước mặt Tô Hàng. Hành động này trực tiếp làm Tô Hàng ngơ ngác. Tình huống thế nào? Chẳng lẽ hai người này... Cũng đến chúc mừng em bé? "Tô tiên sinh, chúc mừng." Tô Hàng vừa nghĩ đến khả năng này, Ngô Thụy Hâm đã cười chắp tay chúc mừng. Hơi ngẩn ra, Tô Hàng tuy rất cảm kích, nhưng trong lòng vẫn còn chút thắc mắc. "Ngô tiên sinh, làm sao ngươi biết bây giờ ta ở chỗ này?" Tô Hàng nhíu mày nhìn Ngô Thụy Hâm, dứt khoát hỏi ra nghi ngờ trong lòng. Ngô Thụy Hâm là người như thế nào? Lão làng lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm. Nhìn ánh mắt Tô Hàng, ông ta liền hiểu Tô Hàng hiểu lầm rằng mình đã điều tra anh. Chỉ sững sờ trong nửa giây, Ngô Thụy Hâm đã vội vàng giải thích. Dù sao hôm nay ông ta đến đây chúc mừng, một mặt là cảm ơn Tô Hàng đã giúp ông ta giám định đầu rắn. Mặt khác, cũng là muốn tạo mối quan hệ với Tô Hàng. Nếu vì hiểu lầm này mà dẫn đến mối quan hệ trở nên xấu đi thì lợi bất cập hại. "Tô tiên sinh, hôm nay chúng tôi muốn đến chỗ ở cũ của anh để chúc mừng bọn trẻ." Ngô Thụy Hâm mỉm cười nhìn Tô Hàng, tiếp tục nói: "Nói đến cũng thật trùng hợp, con trai tôi là Tiểu Phi, ở đây có nhà. Hơn nữa đúng lúc nó mới ở đây gần đây." "Hôm nay lúc chúng tôi chuẩn bị ra cửa, nó nhìn thấy anh dẫn theo người nhà vào khu chung cư này." "Ban đầu nó còn tưởng mình nhìn nhầm, sau đó tìm bảo vệ hỏi, mới phát hiện ra anh quả thật là chủ căn hộ trong khu chung cư này." "Nên chúng tôi liền trực tiếp đến đây." Ngô Thụy Hâm nói xong, ánh mắt chân thành nhìn về phía Tô Hàng. Chuyện này, ông ta không hề bịa đặt. Hoàn toàn là sự thật. Vừa nghe con trai mình nói đã nhìn thấy Tô Hàng ở khu chung cư này, ông ta cũng đã ngạc nhiên, cảm thấy chuyện này thật là trùng hợp. Đồng thời, trong lòng ông ta lại có chút vui mừng. Ban đầu Ngô Bỉnh Phi muốn bán căn nhà này. Bây giờ vì Tô Hàng ở đây, căn nhà này trực tiếp quyết định không bán nữa, sau này còn muốn ở thường xuyên. Thấy Ngô Thụy Hâm không có vẻ gì là nói dối, cũng không cần thiết vì chuyện này mà nói dối, Tô Hàng cười nhạt một tiếng. "Quả thật là một chuyện trùng hợp." Anh nói xong, tránh sang một bên, để hai người đi vào. "Đã đến rồi, Ngô tiên sinh, các người cũng ở lại dùng bữa cơm đi." "Cái này... vậy thì làm phiền rồi." Dù có hơi do dự, nhưng Ngô Thụy Hâm vẫn không từ chối. Ông ta cười với Tô Hàng, rồi theo chân vào nhà. ... Trong phòng ăn, mọi người đang ăn cơm, thấy hai người đàn ông lạ mặt đến thì tò mò dừng đũa. Diêu Văn Phong và Trịnh Quốc Đào đang ngồi, thấy Ngô Thụy Hâm thì liền vội vàng đứng lên. "Ngô đổng? Sao ngài cũng đến đây?" Hai người kinh ngạc nhìn Ngô Thụy Hâm, đến mức quên cả nuốt thức ăn trong miệng. Thấy hai người họ, Ngô Thụy Hâm cũng ngạc nhiên không kém. Mọi người đều chơi đồ cổ, đều có quen biết nhau. "Thật là trùng hợp." Ngô Thụy Hâm cười, đi đến chỗ trống bên cạnh bọn họ. Tô Hàng nhìn Ngô Thụy Hâm, cười với người nhà giới thiệu: "Vị này là Ngô Thụy Hâm tiên sinh, cũng là bạn của ta." Nghe Tô Hàng gọi mình là bạn, Ngô Thụy Hâm khẽ giật mình, nét mặt lộ ra ý cười. Hôm nay tới chuyến này, không uổng công rồi! Ngồi đối diện, Tô Thành nghe được ba chữ Ngô Thụy Hâm, hơi nghi hoặc ngẩng đầu. Khi nhìn thấy mặt Ngô Thụy Hâm, ông ta không giấu nổi sự chấn kinh mà trừng lớn mắt. "Ngài không phải... chủ tịch công ty hữu hạn Tam Bồng, Ngô Thụy Hâm tiên sinh sao?" "Ừ, là ta." Nghe vậy, Ngô Thụy Hâm cười ha hả. "Cái này..." Nhìn khuôn mặt tươi cười hiền hòa của Ngô Thụy Hâm, Tô Thành lại ngẩn người. Lúc trước khi mở công ty, ông có tìm hiểu về những doanh nghiệp nổi tiếng như công ty hữu hạn Tam Bồng. Nên vừa nhìn thấy Ngô Thụy Hâm, liền lập tức nhận ra. Dù sao Ngô Thụy Hâm này ở Thượng Hải, cũng xem như là một nhân vật huyền thoại. Công ty hữu hạn Tam Bồng là một công ty dược phẩm. Trong mấy năm gần đây đã trải qua không ít sóng gió lớn. Có mấy lần bị kẻ xấu hãm hại, thậm chí suýt chút nữa phá sản. Đến cuối cùng đều được Ngô Thụy Hâm một tay cứu trở về. Có thể nói, Ngô Thụy Hâm này xem như là tấm gương để nhiều doanh nhân học tập. Người như vậy, trước đây khi ông mở công ty còn không có cơ hội tiếp xúc. Vậy mà bây giờ, đối phương lại tới tham gia tiệc đầy tháng của cháu trai nhà mình? Hơn nữa khi đối diện với mình lại là vẻ tươi cười hòa nhã như vậy. Ánh mắt ông ta nhìn qua lại giữa Ngô Thụy Hâm và con trai mình mấy lần, Tô Thành trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười. Con trai mình, không biết từ lúc nào đã quen biết nhiều nhân vật nổi tiếng như vậy? Những người khác khi biết thân phận của Ngô Thụy Hâm cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Thấy vậy, Tô Hàng bất đắc dĩ cười một tiếng. Cuối cùng, anh vẫn phải nhắc mọi người ăn cơm trước, mọi người mới miễn cưỡng hoàn hồn. Có điều bữa cơm này ăn có chút không chân thật là thật... ... Sau bữa cơm, Ngô Thụy Hâm, Diêu Văn Phong cùng những người khác lại trò chuyện với Tô Hàng một hồi, rồi cùng nhau rời đi. Chu Phàm ngồi lại một chút, lén lút hỏi Tô Hàng tin tức về Trịnh Nhã Như. Biết tên bạn thân này là thấy Trịnh Nhã Như xinh đẹp nên muốn theo đuổi, Tô Hàng trực tiếp nhắc nhở hắn. Nếu có thể chấp nhận tính cách của Trịnh Nhã Như thì cứ đi theo đuổi. Nghe vậy, Chu Phàm trực tiếp từ bỏ ý định. Không có cách nào, bởi vì hắn thích "nhuyễn muội" (mấy cô gái nhu mì, hiền lành). Sau khi Chu Phàm rời đi, một đám thân thích cũng ngồi chơi thêm một lát rồi lần lượt ra về. Sau đó, Tô Hàng lại tiếp tục đưa các bậc cha mẹ về nhà. Khi anh quay trở về nhà thì Lâm Giai đã gục xuống bàn ở thư phòng, mơ màng ngủ thiếp đi. Thấy vậy, Tô Hàng cầm chiếc chăn lông, muốn đắp cho cô. Kết quả vừa lại gần, liền nhìn thấy cuốn sổ nhỏ đặt trên bàn. Bên trên ghi lại chi tiêu gần đây, mỗi một khoản đều có. Đồng thời còn có một câu: "Chuyện vay nợ nhà, đâu có đáng sợ gì!" Xem xong câu này, lông mày Tô Hàng nhíu lại. Anh cúi đầu nhìn Lâm Giai, không nhịn được đưa tay, xoa nhẹ gò má mềm mại của cô. "Chuyện vay nợ còn cần đến em phải lo sao?" Nói xong, Tô Hàng dịu dàng cười một tiếng. Dường như là cảm nhận được động tác của anh, Lâm Giai cau mày lầm bầm hai tiếng, mơ hồ đứng dậy rồi mở mắt ra. Thấy Tô Hàng, cô ngẩn người, rồi quay đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên nhè nhẹ. "Anh về rồi à ~ em đã cho Đại Bảo ăn xong sữa rồi." "Ừ, tuyệt lắm." Cưng chiều xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Giai, Tô Hàng nhẹ giọng nói: "Mau vào phòng ngủ đi, đừng nằm gục ở đây, không tốt cho cột sống." "Em chỉ nhắm mắt một chút thôi." Lâm Giai nói xong, lười biếng duỗi người. Cô lại ngáp một cái, rồi với đôi mắt còn mơ màng, có chút lờ đờ đứng dậy. Bước chân loạng choạng, thân thể cô có chút bất ổn tựa vào người Tô Hàng. Mơ màng thêm mấy giây, Lâm Giai đột nhiên như nhớ ra điều gì đó. Tay nhỏ của cô túm lấy vạt áo trước của Tô Hàng, đầu gối lên trước ngực anh, giọng nói vừa cười vừa thì thầm nói: "Đúng rồi, nói cho anh một bất ngờ lớn ~" "Cái gì?" Tô Hàng hỏi, nhíu mày. Anh nhìn Lâm Giai đang ngủ đến mức má ửng hồng trước mặt mình, rồi duỗi một tay ôm lấy eo cô. Hơi ngước đầu nhìn Tô Hàng, Lâm Giai lim dim mắt, khẽ cười nói: "Hai tuần nữa, các anh phải tiến hành buổi báo cáo mở đầu luận văn đấy, bất ngờ chưa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận