Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1649: Chế tác tân hôn hạ lễ

Chương 1649: Chế tác quà cưới tân hôn
Cung Thiếu Đình quỳ một gối xuống, vẻ mặt thành thật ngẩng đầu nhìn Thư Ngọc.
"Thư Ngọc, em có nguyện ý gả cho anh không?" Cung Thiếu Đình trang trọng lấy chiếc nhẫn giấu trong bó hoa ra, đưa trước mặt Thư Ngọc.
"Chiếc nhẫn này là do chính tay anh chế tác, trên thân nhẫn có khắc rất nhiều hải âu. Anh biết em thích biển cả, thích tất cả những nơi có yếu tố lãng mạn, đồng thời em càng khát khao tự do."
"Em yên tâm, chiếc nhẫn này tuyệt đối sẽ không trói buộc em, anh sẽ cùng em đến tất cả những nơi em muốn. Chỉ cần nơi nào có em, sau này nơi đó sẽ là nhà của anh."
Lúc này, Thư Ngọc đã sớm cảm động đến rơi nước mắt, nàng nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Thấy Thư Ngọc trả lời, Cung Thiếu Đình cuối cùng cũng yên tâm, anh đeo nhẫn cho Thư Ngọc trước sự hò reo của bạn bè thân hữu.
Đôi trẻ ôm nhau trong rạp chiếu phim, Tô Hàng và Lâm Giai cũng cảm động không thôi, hai người nắm tay nhau, trong lòng tràn đầy lời chúc phúc cho Cung Thiếu Đình và Thư Ngọc.
Sau khi Cung Thiếu Đình cầu hôn thành công, anh đặc biệt đặt trước một khách sạn, dự định dẫn mọi người đi ăn mừng.
Dù sao hôm nay người đông đủ như vậy, ngay cả dịp Tết cũng không có nhiều bạn bè thân hữu tụ tập một chỗ đến thế.
Nhưng Tô Hàng và Lâm Giai vì lo lắng sáu bảo bối ở nhà sẽ nhớ họ nên chỉ có thể tiếc nuối cáo từ trước.
"Không ngờ Thiếu Đình thằng nhóc này lại lãng mạn đến vậy, đoạn tỏ tình vừa rồi ngay cả ta cũng thấy cảm động!" Trên xe, Lâm Giai vẫn còn xúc động nói.
"Đúng vậy, thằng bé trưởng thành rồi, mà còn rất nhanh nó cũng sẽ xây dựng một gia đình, hai đứa sẽ giống như chúng ta, sinh thật nhiều thật nhiều con." Tô Hàng cũng mỉm cười nói.
Thấy đồ đệ mình tỏ tình thành công, trong lòng anh vui sướng hơn bất kỳ ai.
"Đúng rồi, hình như họ vừa mới định xong hôn kỳ." Lâm Giai cầm điện thoại của Tô Hàng, phía trên vừa có một thông báo nhắc nhở.
"Nhanh vậy sao? Thằng nhóc Thiếu Đình này chẳng phải mới cầu hôn thành công thôi ư?" Tô Hàng hơi ngạc nhiên hỏi.
"Thằng bé đó, từ hơn một tháng trước đã nói với bố mẹ hai bên là nó chuẩn bị cầu hôn rồi, mà trước đó, bố mẹ hai bên cũng đã có phương thức liên lạc, cho nên đã sớm định xong hôn kỳ!" Lâm Giai vừa cười vừa nói.
"Thật đúng là nhanh như chớp!" Tô Hàng bật cười, "Khi nào vậy?"
"Ba tháng sau. Vì nhà mới của nhà Cung đã chuẩn bị xong từ trước, địa điểm tổ chức hôn lễ cũng dùng khách sạn của nhà Cung, mọi thứ đều đã chuẩn bị hết, trong ba tháng này, hai đứa chỉ cần đi chọn bộ váy cưới ưng ý, rồi chụp mấy bộ ảnh cưới là được." Lâm Giai giải thích.
"Xem ra, thời gian còn lại cho ta thiết kế, cũng chỉ có ba tháng này thôi." Tô Hàng vừa lái xe vừa thở dài.
Cũng may hôm qua anh đã nghĩ xong nên tặng cái gì, nếu không, từ khâu chọn vật liệu đến điêu khắc thành phẩm, thời gian ba tháng có chút gấp gáp.
"Không phải bình thường anh làm điêu khắc cũng chỉ mất một tháng thôi sao? Giờ cho anh thời gian ba tháng còn chưa đủ sao?" Lâm Giai có chút hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên không đủ," Tô Hàng giải thích, "Mấy cái trước kia chẳng qua chỉ là mấy cái dây chuyền, mặt dây chuyền, vòng tai các loại, đồ nhỏ thôi, hơn nữa yêu cầu của họ rất rõ ràng nên làm cũng nhanh, nhưng lần này thì khác."
"Đây là quà cưới cho đồ đệ của ta, ngụ ý phải tốt lành, hơn nữa thiết kế cũng phải thật mới lạ, dù sao ta là sư phụ của nó, nếu để nó nhìn mà không thấy bất ngờ thì ta làm sư phụ chẳng phải quá thất bại sao?"
Thì ra là thế!
Lâm Giai bật cười, cảm thấy Tô Hàng ngoài việc dụng tâm muốn tặng Cung Thiếu Đình một món quà thật tốt, còn có một phần là lòng tự trọng của người sư phụ đang quấy phá!
"Em cười cái gì thế? Ta nói không đúng sao?" Tô Hàng cảm giác tâm tư của mình như bị vợ nhìn thấu, liền đỏ mặt biện giải.
"Đúng đúng đúng, ông xã của em nói gì cũng đúng." Lâm Giai không vạch trần Tô Hàng, ngược lại còn chiều theo anh.
"Tối nay ăn gì nhỉ? Đồ đệ ta cầu hôn thành công, chuyện tốt thế này, tối nay ta nhất định phải uống vài ly chúc mừng!"
Tô Hàng vội chuyển chủ đề, nghĩ đến cảnh tượng Cung Thiếu Đình cầu hôn thành công hôm nay, anh không nhịn được mà mỉm cười.
Trong khoảng thời gian sau đó, ngoài việc mỗi ngày đưa đón bọn trẻ đi học và giải quyết một số công việc cần thiết, Tô Hàng đều ở trong phòng làm việc tại nhà.
"Ông xã, hôm nay là cuối tuần rồi, thỉnh thoảng anh cũng nên ra ngoài thư giãn một chút chứ?" Lâm Giai nhìn Tô Hàng đang tập trung tinh thần làm việc, có chút lo lắng nói.
"Cũng đã hơn một tuần rồi, mỗi ngày anh đều vất vả như vậy, sẽ khiến bản thân mệt chết đấy."
"Vốn dĩ lễ vật ta định làm xảy ra chút vấn đề, nhà cung cấp nguyên liệu tạm thời thiếu mất món đồ ta cần, nếu như muốn đợi thì ít nhất phải hơn hai tháng nữa, cho nên ta phải tìm những thứ khác để thay thế." Tô Hàng nhíu mày, trên bàn bày la liệt những vật liệu bị bỏ đi.
Mặc dù trong lòng anh rất nóng ruột nhưng vẫn ôn tồn nhã nhặn giải thích với Lâm Giai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận