Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1571: Còn tốt có nhân viên công tác sơ tán

Điều quan trọng nhất là, họ vẫn còn rất trẻ, đây có lẽ không phải lần đầu họ tham gia cuộc thi điêu khắc băng này, và chắc chắn không phải lần cuối. Lần này dù vuột mất chức quán quân hay vị trí lý tưởng trong lòng, họ vẫn còn cơ hội vào những lần tiếp theo, vẫn có thể tiếp tục an tâm theo đuổi lý tưởng của mình.
"Lão công, ở đây đông quá, chúng ta mau chóng tới đi, cẩn thận lát nữa Tiểu Nhiên đi ra, đừng để những người này va vào bị thương đấy..." Thấy vậy, Lâm Giai không nhịn được lên tiếng. Người ở đây đông nghìn nghịt, ai nấy như thể đến cuồng nhiệt đuổi theo ngôi sao, điều này khiến nàng không khỏi nghĩ đến những vụ giẫm đạp được đưa tin trên TV. Dù chưa xảy ra nhưng cũng nên đề phòng bất trắc, chuyện này nhất định phải ngăn chặn, đợi đến khi thực sự xảy ra thì có hối hận cũng đã muộn.
"Tô Hàng, ta cùng con đến đó, lát nữa cũng đừng để Tiểu Nhiên vì vậy mà bị thương." Nghe vậy, Tô Thành đang đi ngay sau Tô Hàng cũng vội vàng nói. Ông cũng vô cùng lo lắng cho cháu gái của mình, sợ chỉ một chút sơ ý sẽ xảy ra chuyện. Huống hồ, Lục Bảo đang cảm cúm chưa khỏi hẳn, càng phải chăm sóc và bảo vệ chu đáo hơn.
"Được." Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu, cũng không từ chối. Thân hình của Tô Thành tương đối cao lớn, cho dù trong đám người có chen chúc đến đâu cũng không đến mức bị gạt ra ngoài. Đến lúc đó, hai người họ một trái một phải che chở Lục Bảo đi ra thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
"Ở đây thật là đông người a, lúc trước các người đến đón Tiểu Nhiên thì đón thế nào, ở đây có đông người vậy không?" Thấy cảnh này, Lâm Duyệt Thanh và Đường Ức Mai cũng hơi nhíu mày, rồi hỏi.
"Lúc đó thì không có đâu, dù sao số người vây quanh chỗ này cũng không nhiều, có thể là do hôm nay có lễ trao giải, quyết định quán quân nên người ở đây mới có vẻ đông hơn một chút." Nghe vậy, Lâm Giai lắc đầu, sau đó thành thật trả lời. Những ngày trước, dù sau mỗi trận thi điêu khắc băng kết thúc cũng có rất nhiều người dân rảnh rỗi đứng chờ ở đây, muốn xem các tuyển thủ thể hiện phong thái ra sao, nhưng vẫn còn kém xa so với mức độ đông đúc như hôm nay. Về phía Cung Mậu Nhan và Trương Vân, họ lại không hề lo lắng. Dù Cung Thiếu Đình cũng là quán quân của cuộc thi lần này, nhưng với thể trạng của Cung Thiếu Đình thì không đến mức bị đám đông xô đẩy đến mức ngã xuống đất. Hai vợ chồng họ chỉ cần đứng bên ngoài chờ đợi là đủ.
Đúng lúc Tô Hàng và Tô Thành đang chen lên phía trước thì xung quanh sân thi đấu lại có động tĩnh mới. "Nhường đường một chút, nhường đường một chút, mọi người đừng chen lấn, xin đừng chen chúc, xin nhường lối đi..." Chỉ thấy mười mấy nhân viên công tác của sân thi đấu mặc đồng phục, tay cầm dụng cụ, bắt đầu sơ tán đám đông xung quanh, sau đó ở chỗ lối vào sân thi đấu, tách ra một lối đi cho hai ba người đi qua.
"Có nhân viên công tác đến rồi, phù~" Thấy vậy, Tô Thành cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có nhân viên công tác đứng ra sơ tán đám đông ở đây thì tốt, ít nhất thì nhân viên công tác mặc đồng phục, lời họ nói có tính uy hiếp hơn một chút đối với những người dân bình thường, hiệu quả cũng rõ ràng hơn.
Sau khi tách ra một lối đi ở chỗ lối vào của toàn bộ sân thi đấu, những tuyển thủ dự thi trong sân lúc này mới lần lượt đi ra. Cũng giống như suy nghĩ của Tô Hàng, bọn họ cũng sợ bị đám đông cuồng nhiệt bên ngoài không cẩn thận làm ngã xuống đất, xảy ra giẫm đạp. Vì vậy, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lần đầu tiên, những tuyển thủ đi đầu đã sững người vì sợ mà không dám bước ra ngay. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, bên cạnh còn có nhân viên công tác chính thức trông coi nên sẽ không xảy ra vấn đề gì.
"Đúng vậy, chắc là ban tổ chức cuộc thi cũng phát hiện sắp có thể xảy ra vấn đề, nên mới làm công tác chuẩn bị, phòng họa khi chưa xảy ra." Nghe Tô Thành nói, Tô Hàng cũng gật đầu đồng tình. Có thể thấy, anh rất hài lòng với cách làm của ban tổ chức, ít nhất là ở phương diện này cũng khiến người ta vô cùng yên tâm.
Khi các tuyển thủ dự thi liên tục bước ra, Tô Hàng và Tô Thành cuối cùng cũng thấy bóng dáng của Cung Thiếu Đình và Lục Bảo. Lúc này, trên tay mỗi người Cung Thiếu Đình và Lục Bảo đều cầm một chiếc cúp lớn, rồi từ từ đi ra từ trong sân. Chiếc cúp màu vàng cao chừng bốn năm mươi centimet, có vẻ cũng hơi nặng, khi Lục Bảo cầm thì có vẻ hơi cố sức, Cung Thiếu Đình vừa dẫn Lục Bảo đi ra vừa hơi đỡ giúp cô bé.
"Ba ba, ông nội!" Vừa mới ra đến nơi, Lục Bảo lập tức nhìn thấy Tô Hàng và Tô Thành, cô bé theo bản năng muốn chạy về phía Tô Hàng. Chỉ có điều, còn chưa chạy được hai bước thì đã bị Cung Thiếu Đình giữ lại.
"Chậm một chút thôi, ba ba con và ông nội con cũng không đi đâu hết, đi từ từ thôi, cẩn thận đừng ngã." Vừa nói Cung Thiếu Đình vừa nhắc nhở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận