Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 238: Vì đồ ăn vặt ta có thể bay!

Chương 238: Vì đồ ăn vặt, ta có thể bay!
Một nhà tám người mới xuất hiện ở sân bay, liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Dù sao cảnh tượng Tô Hàng và Lâm Giai hai người đẩy sáu chiếc xe nôi em bé, thật sự quá hùng vĩ. Ngay cả nhân viên công tác trong sân bay cũng không nhịn được liếc nhìn nhiều lần. Chỉ là xuất phát từ thân phận, bọn họ không giống những người xung quanh, đi theo bàn tán.
Trước những ánh mắt quan tâm kia, Tô Hàng và Lâm Giai bình tĩnh dẫn theo các con nhỏ đi kiểm tra an ninh, vào phòng chờ máy bay. Trong toàn bộ quá trình, mấy đứa nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm trong xe nôi. Chúng cố gắng mở to đôi mắt, chớp hàng mi dài rậm, hiếu kỳ nhìn ngắm xung quanh. Đây là lần đầu tiên chúng đến sân bay.
Bất kể là người trong sân bay, hay môi trường nơi đây, đều là một sự khám phá mới mẻ đối với chúng. Ngay cả máy bán nước tự động bên cạnh, cũng có thể trở thành mục tiêu quan sát của chúng…
Vì thời tiết trở lạnh, mấy đứa nhỏ được quấn rất kín. Thân hình vốn nhỏ nhắn xinh xắn, bị quần áo dày cộm bao bọc, trông thật tròn trịa. Trong lúc đó, mấy đứa nhỏ giãy giụa muốn ngồi dậy. Nhưng vì quần áo quá dày, dù chúng rất cố gắng nhấc người lên cũng không thể tự ngồi dậy được, thậm chí ngay cả xoay người cũng không làm được.
Cuối cùng, Tô Hàng thấy các con đáng thương nên đã ra tay giúp chúng ngồi dậy. Thân thể vừa ngồi thẳng, mắt các con lập tức càng thêm hưng phấn nhìn xung quanh. Nhìn bộ dạng của chúng, hận không thể leo ra khỏi xe nôi, tự do bay nhảy trong phòng chờ máy bay.
Nhìn vẻ mặt của mấy đứa nhỏ, Tô Hàng và Lâm Giai không nhịn được cười khẽ. Cảm nhận thấy nhiệt độ hơi nóng, Tô Hàng thuận tay tháo mũ của chúng ra. Gương mặt mềm mại đáng yêu của mấy đứa nhỏ liền hiện ra trước mắt mọi người xung quanh. Vốn dĩ mọi người đang kinh ngạc nhìn chằm chằm, lập tức bị vẻ đáng yêu của bọn trẻ thu hút. Trong đó, mấy cô gái còn kích động không thể kiềm được tiếng xuýt xoa.
"Oa! Mấy đứa bé kia đáng yêu quá đi mất!"
"Nếu mình có đứa con đáng yêu thế này, sinh mấy đứa mình cũng vui lòng!"
"Mắt to, lông mi cũng dài nữa, mình ghen tị quá…"
"Chắc đây là do gen của bố mẹ tốt đó, nhìn bố mẹ chúng kìa, cũng xinh trai đẹp gái nữa."
Mấy cô gái vừa nói chuyện, ánh mắt vừa chuyển từ bọn trẻ sang Tô Hàng và Lâm Giai. Hai người lúc này đang ngồi trên ghế, chơi đùa cùng các con. Nụ cười trên mặt càng khiến hai người vốn đã xuất chúng, lập tức trở nên càng thêm nổi bật. Nhìn Tô Hàng và Lâm Giai, rồi lại nhìn mấy đứa nhỏ, mấy cô gái không khỏi cảm khái. Quả nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là ngoại hình của bố mẹ. Chỉ cần bố mẹ không quá tệ, con cái trong điều kiện bình thường cũng sẽ không quá xấu.
Trong lúc mọi người xung quanh đang quan sát, Tô Hàng và Lâm Giai đang cho mấy đứa nhỏ ăn đồ ăn vặt. Nói là đồ ăn vặt, thật ra chỉ là mấy món điểm tâm nhỏ tự làm đơn giản. Đồ ăn vặt nhỏ xíu, chỉ bằng ngón tay cái của bọn trẻ. Một lần chỉ có thể nhét vừa một cái. Nguyên liệu chỉ là những thứ đơn giản như mì, trứng gà, bột mì, thậm chí còn không có vị ngọt. Nhưng mấy đứa nhỏ lại ăn rất ngon lành. Mỗi khi đến giờ ăn vặt, đứa nào cũng hào hứng.
"Tứ Bảo, không được giành đồ ăn vặt của Ngũ Bảo."
Nhìn Tứ Bảo lén lút định lấy đồ ăn vặt của em, Tô Hàng nhíu mày, khẽ gõ tay con. Bàn tay Tứ Bảo đã vươn đến trước mặt Ngũ Bảo. Đôi mắt của con đang chớp chớp không ngừng, mong chờ nhìn vào miếng bánh trên tay em trai. Còn đồ ăn vặt của mình thì đã bị con ăn hết từ lâu.
"A nha!"
Tay bị ba gõ nhẹ một cái, Tứ Bảo lập tức ủy khuất kêu lên. Nhưng rất nhanh sau đó, con đã chuyển hướng nhìn khác. Đôi mắt tròn xoe lại chăm chú khóa chặt vào miếng đồ ăn vặt mẹ đang cầm. Tứ Bảo nuốt nước bọt một cái, lại chớp mắt mấy cái, rồi tiếp tục giơ bàn tay mũm mĩm về phía đồ ăn vặt trong lòng mẹ.
"Không được, con ăn hết phần rồi."
Lâm Giai vừa nói, vừa giơ hộp đồ ăn vặt sang bên cạnh. Thấy vậy, Tứ Bảo bĩu môi, vừa nuốt nước bọt, vừa tiếp tục kêu "Ê a nha nha nha!".
"Nha nha!"
Con liên tục đưa tay dò xét, như thể muốn lấy bằng được đồ ăn vặt từ mẹ. Nhìn con trai như "Vì đồ ăn vặt, ta có thể bay", Tô Hàng nhíu mày.
"Tứ Bảo, con còn như vậy nữa, ba đánh vào mông đấy?"
Giọng nói nghiêm nghị của Tô Hàng khiến thân thể nhỏ bé của Tứ Bảo cứng đờ. Cậu bé không hiểu ba đang nói gì. Nhưng nghe giọng điệu này, đại khái cũng đoán được ý gì. Oan ức nhìn ba, khóe miệng nhỏ của Tứ Bảo ngay lập tức trĩu xuống. Cái miệng nhỏ nhắn đáng thương, trực tiếp biến thành một vòng cung ngược.
"Hô!"
Chiếc mũi nhỏ dùng sức co rút lại. Thấy ba nghiêm mặt nhìn mình, Tứ Bảo vốn mở to hai mắt, lập tức oán hận òa khóc.
"Oa oa a…!"
Tiếng khóc vốn đã lớn, trong phòng chờ sân bay lập tức càng thêm vang dội. Nghe tiếng khóc, không ít người xung quanh đều hướng mắt về phía Tứ Bảo. Thấy người đang khóc là một em bé đáng yêu như vậy, lông mày của họ không tự chủ được mà nhíu lại. Thấy mọi người xung quanh đang chú ý đến mình, Lâm Giai cắn môi, do dự muốn cho Tứ Bảo thêm một miếng đồ ăn vặt nhỏ để dỗ con vui lên chút. Nhưng tay cô vừa định đưa vào lọ, đã bị Tô Hàng ngăn lại.
"Không được, số lượng đã quy định mỗi ngày không thể thay đổi."
Nhìn Tứ Bảo vẫn còn khóc, Tô Hàng cũng cảm thấy đau lòng. Nhưng có một số chuyện, khi bọn trẻ chưa biết tự kiềm chế thì người lớn bọn họ nhất định phải giúp bọn trẻ kiềm chế.
"...Được thôi."
Lâm Giai gật đầu, tay rút về. Tứ Bảo ban đầu nhìn thấy mẹ chuẩn bị lấy đồ ăn vặt cho mình thì tiếng khóc đã nhỏ lại. Đến khi thấy tay mẹ rút về mà đồ ăn vặt không được lấy ra thì lại tiếp tục òa khóc lớn hơn.
"Oa! !"
Mấy đứa trẻ khác nghe tiếng khóc, có chút ngơ ngác nhìn về phía Tứ Bảo. Chúng vẫn đang nhai tóp tép miếng đồ ăn vặt trong tay mình, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thấy anh chị em mình ăn ngon như vậy, Tứ Bảo càng khó chịu hơn. Vừa khóc lớn, cậu bé vừa bắt đầu đạp hai cái chân mũm mĩm.
Thấy Tứ Bảo không có ý định dừng lại, sợ cậu bé ảnh hưởng đến những người khác, Tô Hàng dứt khoát ôm con lên. Dở khóc dở cười nhìn khuôn mặt nước mắt nước mũi tèm lem của con, Tô Hàng thuận tay nhận giấy từ Lâm Giai, lau mặt cho con. Ngay lúc anh đang lo lắng tìm cách dỗ dành con thì “Ầm” một tiếng, tiếng máy bay hạ cánh đột ngột vang lên gần đó. Chiếc máy bay mà họ sắp đi, đang từ từ hạ cánh xuống sân bay.
Nghe tiếng máy bay, tiếng khóc của Tứ Bảo cũng nhỏ dần lại. Cậu bé nhìn chiếc máy bay lớn ngay trước mắt, ngẩn người ra khoảng mười mấy giây. Đến khi máy bay hạ cánh hoàn toàn, đôi mắt đen láy của Tứ Bảo trong nháy mắt trở nên long lanh như tuyết. Nước mắt còn chưa lau khô, cậu bé đã "a nha a nha" giơ đôi tay nhỏ xíu, đầy phấn khích về phía máy bay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận