Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 741: Ba ba, ngươi vẽ là sâu róm sao

Chương 741: Ba ba, ngươi vẽ là sâu róm sao?
Lũ tiểu gia hỏa nghe thấy tiếng cười của ba ba, không kìm được sự hiếu kỳ liền chen vào phòng ngủ. Thấy ba ba đang nhìn mẹ cười, bọn chúng cũng hướng mặt mẹ nhìn theo. Một lát sau, mấy tiếng cười khác nhau lại vang lên trong phòng ngủ. Lâm Giai thấy một lớn sáu nhỏ đang nhìn mình cười đến vui vẻ như vậy, không khỏi đỏ bừng mặt. Nàng vội vàng cầm lấy giấy vệ sinh bên cạnh xoa xoa khối màu nâu trên mặt, nhưng càng lau càng thấy bẩn, dơ.
“Ta đi rửa mặt…” Tự nhủ một câu, Lâm Giai nhanh như chớp chui vào nhà vệ sinh.
Nhìn theo bóng lưng vội vã của mẹ, Đại Bảo tò mò hỏi Tô Hàng: “Ba ba, mẹ không biết trang điểm sao?”
“Cái này…” Tô Hàng nghiêm túc suy nghĩ một chút, cười nói: “Không phải là không biết trang điểm, chỉ là vẽ chưa được thuần thục lắm thôi.”
“Vừa rồi mẹ các con chỉ là nhất thời vội vàng, nên mới vẽ thành như vậy, bình thường trình độ cũng không tệ.” Tô Hàng nói đến đây, lại không nhịn được muốn cười.
Lũ tiểu gia hỏa nhìn phản ứng của ba ba, nghĩ thế nào cũng cảm thấy ba ba hình như chỉ đang nói lời an ủi mẹ.
“Ba ba, hay là lát nữa ba ba giúp mẹ vẽ đi?” Tam Bảo tiến lên trước, cười hì hì dùng cùi chỏ đẩy đẩy cánh tay Tô Hàng.
Nghe vậy, Tô Hàng nhướng mày, có chút hứng thú nói: “Cũng không phải không thể.”
“Nhưng mà ba ba, ba ba biết sao?” Lục Bảo nháy mắt mấy cái, có chút lo lắng hỏi.
Tô Hàng ho nhẹ một tiếng, nhếch mép nói: “Có cái gì mà ta không biết sao?”
“Cái này…” Tiểu gia hỏa nghiêng đầu vắt óc suy nghĩ một chút, rồi yên lặng lắc đầu. Nó cảm thấy ba ba đã là toàn năng lắm rồi. Chỉ cần là những việc nó nghĩ đến, ba ba hình như đều biết.
“Vậy một lát mẹ rửa mặt xong, ba ba vẽ cho mẹ nha!” Tam Bảo hào hứng đề nghị.
Tô Hàng nhìn dáng vẻ quá khích của nó, cười gật đầu: “Được, một lát ba ba sẽ cho các con xem thế nào là lông mày chuẩn nhất.”
Lâm Giai rửa mặt xong, vừa ra đến cửa phòng thì nghe thấy câu này của Tô Hàng. Nàng khẽ nhíu mày, mặt không hiểu đi tới, tò mò nhìn Tô Hàng hỏi: “Lão công, anh cũng muốn vẽ lông mày?”
“Anh?” Tô Hàng dở khóc dở cười lắc đầu, rồi cầm lấy chì kẻ mày trên bàn, chỉ vào bàn trang điểm trước mặt: “Anh không phải vẽ cho mình, anh chuẩn bị vẽ cho em.”
“Hả?” Nghe vậy, Lâm Giai mờ mịt chớp mắt, có chút khó tin hỏi ngược lại: “Anh vừa nói, anh muốn vẽ cho em?”
“Đúng vậy, vẽ cho em.” Tô Hàng vừa nói vừa bước lên, nắm lấy bàn tay nhỏ của Lâm Giai, kéo nàng đến ghế ngồi. Nhìn dáng vẻ ngơ ngác, vẫn chưa kịp phản ứng của nàng, Tô Hàng cười nói tiếp: “Vừa rồi Tiếu Tiếu hỏi anh có biết vẽ lông mày không, nên bảo anh giúp em vẽ thử xem.”
Nói xong, hắn cầm lấy chì kẻ mày, chuẩn bị động thủ. Lâm Giai có chút khẩn trương nên rụt người lại, nhìn chiếc chì kẻ mày đang tiến lại gần mình, nhỏ giọng hỏi: “Trước đây anh đã từng vẽ lông mày chưa?”
“Đương nhiên là chưa.” Tô Hàng trả lời tự nhiên. Nói xong câu này, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Nói cứng ra thì, cũng không phải chưa từng vẽ.”
“Hả?” Lâm Giai nghe câu này, khẽ nhíu mày. Nàng tưởng Tô Hàng trước đây vẽ lông mày cho những người phụ nữ khác, nhưng ngay sau đó Tô Hàng lại nói: “Có mấy bức tượng điêu khắc, cần phải điêu khắc lông mày.”
“Trước khi điêu khắc, anh đã vẽ thử trên bản phác thảo rồi.”
“À?” Nghe vậy, Lâm Giai có chút ngẩn ra.
Tô Hàng nhìn vẻ mặt này của nàng, không nhịn được cười nói: “Sao em phản ứng kỳ vậy?”
Lâm Giai sợ hắn đoán ra được ý nghĩ nhỏ bé của mình, vội vàng xua tay: “Không có…không có gì.”
Lũ tiểu gia hỏa như con giun trong bụng của mẹ, nhìn vẻ mặt lúng túng của mẹ, cười không ngớt. Tam Bảo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, lúm đồng tiền nhoẻn cười nói: “Mẹ vừa nghe thấy ba ba nói đã từng vẽ lông mày, chắc chắn tưởng rằng ba ba đã vẽ cho mấy dì khác.”
“Sau đó ba ba nói ba chỉ vẽ trên bản phác thảo thôi, mẹ biết mình đoán sai nên ngại.” Nói xong, tiểu gia hỏa nháy mắt, hướng về phía người mẹ càng thêm ngượng ngùng, cười hì hì.
Tô Hàng bừng tỉnh gật đầu, nhìn về phía Lâm Giai, cười hỏi: “Vậy nên bà xã mới vừa nãy ghen, rồi sau đó phát hiện ra là mình ghen sai sao?”
“Tôi không có mà…” Lâm Giai yếu ớt phản bác, rồi vội thúc giục nói: “Anh không phải muốn vẽ lông mày cho em sao, nhanh lên bắt đầu đi, nếu không lát nữa sẽ trễ đấy.”
“Khụ… Được.” Tô Hàng nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng của nàng, cũng không trêu chọc thêm, khẽ khuỵu hai đầu gối, một lần nữa đưa chì kẻ mày một cách cẩn thận từng chút một lên lông mày của Lâm Giai.
Lâm Giai trong lòng hồi hộp, dứt khoát nhắm mắt lại. Thấy nàng nhíu mày lại, Tô Hàng bất đắc dĩ nói: “Đừng căng thẳng, anh có thể vẽ em thành người quái dị sao?”
Nghe vậy, Lâm Giai phì cười một tiếng, trêu chọc nói: “Cái này chưa chắc đâu.”
“Em không tin vào kỹ thuật của ông xã sao?” Tô Hàng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em cứ nhắm mắt lại đi, em nhìn như vậy anh lại thấy căng thẳng.”
“Anh cũng biết căng thẳng sao?” Lâm Giai nói xong, cố tình mở to mắt hơn. Thấy vậy, Tô Hàng cố tình dọa nàng: “Em mà còn như thế, vẽ xấu đừng trách anh nha.”
“Ây da, ba ba, mẹ ơi, hai người bao giờ mới bắt đầu vẽ thế ạ.” Thấy ba ba mẹ cứ trò chuyện mãi, lũ tiểu gia hỏa nhàm chán chống cằm thúc giục.
Nghe vậy, Tô Hàng và Lâm Giai đồng thời ho nhẹ một tiếng, không nói thêm nữa. Lâm Giai ngoan ngoãn nhắm mắt lại, còn Tô Hàng thì cẩn thận miêu tả trên lông mày nàng. Lũ tiểu gia hỏa thấy ba ba cuối cùng cũng bắt đầu vẽ, vội vàng xán tới xem.
Khi thực sự bắt đầu, Tô Hàng mới phát hiện vẽ lông mày cho người thật và vẽ trên bản phác thảo khác nhau rất nhiều. Vẽ cho người thì bút pháp phải mềm mại hơn. May là lông mày Lâm Giai vốn đã có hình dáng đẹp, nên cũng không quá khó vẽ. Nhưng đúng lúc Tô Hàng vẽ một cách tự tin nhất, một bên đột nhiên truyền đến giọng nghi ngờ của Nhị Bảo.
“Ba ba, ba ba có phải vẽ lông mày của mẹ to quá rồi không ạ?”
“Con thấy… nó hơi giống sâu róm.”
Nhị Bảo vừa dứt lời, Tứ Bảo cũng nói theo: “Đúng đấy, con thấy ba ba như đang vẽ sâu róm lên mặt mẹ ấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận