Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 673: Không thể cho ca ca gây phiền toái

Chương 673: Không thể làm ca ca thêm phiền phức.
Nghe thấy tên mình, Đại Bảo không khỏi ngẩn người.
Hắn đứng lên, nghi hoặc nhìn vị chủ nhiệm lớp mới này.
Nhìn Đại Bảo, Ngô thi thi cười nhạt nói: "Tô Thần bạn học, vị trí lớp trưởng tạm thời do em đảm nhận, được chứ?"
"Ta..."
Đại Bảo nghe vậy có chút do dự.
Không phải hắn sợ mình làm không tốt.
Chủ yếu là sau khi làm lớp trưởng, việc riêng của mình sẽ nhiều lên.
Hiện tại mỗi ngày hắn cần tập võ, sau giờ học còn phải tham gia huấn luyện đội thể thao.
Thêm việc lớp trưởng nữa, chắc chắn sẽ không kham nổi.
"Lão sư, Tô Thần không muốn làm lớp trưởng, để em làm lớp trưởng đi!"
Vốn là lớp trưởng lớp năm nhất Khúc Lộ lập tức giơ tay đề cử mình.
Nhìn Khúc Lộ, Ngô thi thi bình tĩnh nói: "Khúc Lộ bạn học, Tô Thần bạn học vẫn chưa nói không muốn làm lớp trưởng."
"Trước khi bạn ấy trả lời, em có thể chờ một chút không?"
Ý của Ngô thi thi, nói thẳng ra là không muốn Khúc Lộ xen vào, không muốn ngắt lời người khác.
Vì lời nói tương đối hàm súc, nên sắc mặt Khúc Lộ cũng không quá khó coi.
Cô bé chỉ khẩn trương liếc nhìn Đại Bảo một cái, rồi im lặng.
Trong khi Đại Bảo cân nhắc, Nhị Bảo và các em cũng nhìn chằm chằm anh trai.
Thật lòng mà nói, chúng rất muốn anh trai làm lớp trưởng.
Nhưng chúng cũng không vì nguyện vọng của mình mà ép anh trai đi làm lớp trưởng.
Vì ba ba đã nói, không được ép người khác làm những việc không thích.
Cho nên, việc có muốn làm lớp trưởng hay không là do chính anh trai quyết định.
"Tô Thần bạn học, em có đồng ý không?"
Ngô thi thi thấy Đại Bảo không nói gì, lại hỏi một lần nữa.
Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, Đại Bảo gật đầu: "Vâng, em muốn thử làm lớp trưởng."
"Tốt, vậy lớp trưởng tạm thời là Tô Thần bạn học."
Ngô thi thi mỉm cười, sau đó nhìn các bạn trong lớp: "Một tuần sau, nếu Tô Thần bạn học làm tốt vai trò lớp trưởng, mà mọi người không có ý kiến gì khác, thì chúng ta sẽ tiếp tục để bạn Tô Thần làm lớp trưởng."
"Nếu có bạn nào muốn tranh cử lớp trưởng, thì đến lúc đó chúng ta sẽ tổ chức một cuộc bỏ phiếu."
"Ai nhận được nhiều phiếu nhất, người đó sẽ tiếp tục làm lớp trưởng."
Nói đến đây, Ngô thi thi lại dặn dò: "Đương nhiên, nếu sau này lớp trưởng làm sai, cô vẫn sẽ đổi lớp trưởng."
"Bởi vì lớp trưởng phải làm gương cho cả lớp, phải làm gương sáng."
Ngô thi thi nói xong, nhìn Đại Bảo: "Tô Thần, trong một tuần tới, em vất vả rồi."
"Vâng ạ."
Gật đầu, Đại Bảo lần nữa ngồi xuống.
Ngay khi hắn định nói vài câu với Lục Bảo ngồi cạnh, khóe mắt chợt liếc thấy ánh mắt Khúc Lộ.
Khúc Lộ đang tức giận nhìn hắn, như thể đồ của mình bị cướp mất.
Hơi nhíu mày, Đại Bảo không để ý đến cô bé, quay sang nhìn Lục Bảo.
...
Thời gian tự học buổi sáng kết thúc, theo tiếng chuông tan học, Ngô thi thi tạm thời rời đi.
Cô phụ trách môn Văn của hai lớp.
Tiết học đầu tiên của cô sau tiết Văn ở lớp Đại Bảo là lớp 4 năm hai, không phải là lớp 3 năm hai của Đại Bảo.
Cho nên, bước chân của Ngô thi thi có vẻ hơi vội vàng.
"Cuối cùng cô giáo cũng đi rồi..."
"Cô giáo mới này nhìn cũng được đấy chứ."
"Đều là giáo viên thôi, quản bọn mình quá nhiều."
Thấy bóng dáng Ngô thi thi khuất sau khúc quanh ở cửa, học sinh trong lớp lập tức trở nên hoạt bát.
Sau một năm rèn luyện ở năm nhất, bọn chúng đã quen thuộc với các quy tắc ở trường.
Đồng thời, tâm tinh nghịch cũng nhiều hơn.
Các thầy cô giáo trong trường đều có chung một nhận xét.
Học sinh năm nhất dễ quản nhất.
Vì mới nhập học, bọn chúng chỉ là một lũ nhóc con, dễ dàng trấn áp.
Học sinh năm hai, năm ba thì dần trở nên nghịch ngợm, có thể nói là thời điểm khó quản lý nhất.
Học sinh năm sáu lại ngoan hơn nhiều.
Vì lũ trẻ lớn như vậy, ít nhiều cũng hiểu đạo lý.
"Em thấy cô giáo mới cũng được mà."
Tam Bảo gục đầu xuống bàn, gối lên tay lẩm bẩm: "Trông có vẻ là một người hiền lành."
"Ừm, đúng vậy." Nhị Bảo dịu dàng gật đầu.
Vừa dứt lời, Tam Bảo liền kích động ngồi thẳng dậy.
Cô bé cười tủm tỉm nhìn về phía anh trai, kiêu ngạo nói: "Mà còn, không ngờ Ngô lão sư lại trực tiếp để anh trai làm lớp trưởng!"
"Haha, sau này cho dù lỡ phạm lỗi cũng không cần lo bị phạt rồi."
Nghĩ đến đây, Tam Bảo lập tức đắc ý.
Thỉnh thoảng, chúng cũng có tiết tự học ở lớp.
Khi tự học, chủ nhiệm lớp có khi không có mặt, sẽ để lớp trưởng quản kỷ luật trong lớp.
Mơ ước của Tam Bảo rất đơn giản.
Lớp trưởng là anh trai mình, vậy khi tự học mình có lỡ nói chuyện vài câu chắc cũng không bị trách phạt.
Nhưng Nhị Bảo lại lắc đầu, nhíu mày nhìn cô bé nói: "Không được đâu, ca ca làm lớp trưởng, chúng ta càng không được phạm lỗi."
"Vì sao vậy?" Tam Bảo bĩu môi.
Nhị Bảo nghiêm túc giải thích: "Em nghĩ xem, ca ca là lớp trưởng, nếu chúng ta phạm lỗi sẽ làm ca ca rất khó xử."
"Nếu ca ca không trách mắng chúng ta, các bạn khác sẽ không vui, chắc chắn sẽ nói ca ca không tốt."
"Còn nếu ca ca mắng chúng ta, thì chúng ta cũng sẽ không vui."
"Vậy cách tốt nhất là chúng ta phải ít phạm lỗi thôi, đừng làm ca ca khó xử, không thể để ca ca phải phiền muộn."
Nhị Bảo nói một tràng, giọng điệu nhẹ nhàng trình bày suy nghĩ của mình.
Dù ngày thường cô bé ít nói như Lục Bảo, nhưng lại nhìn nhận mọi chuyện rất chân thật, phân tích cũng rất đúng.
Có lẽ cũng vì giọng nói của cô mà người khác cảm thấy gần gũi.
Đạo lý cô bé nói ra, luôn khiến người khác dễ tiếp thu hơn.
Bị chị gái nói vậy, Tam Bảo chau mày.
Cô bé cẩn thận suy nghĩ một lúc, cảm thấy chị gái nói rất có lý.
Không thể làm ca ca khó xử được, vậy sau này mình phải ngoan hơn mới được.
"Em đi nhắc Tiểu Trác một tiếng."
Tam Bảo lo lắng đứng lên, nhìn về hướng em trai Tứ Bảo.
Bản thân cô đã nghịch ngợm rồi, Tứ Bảo còn nghịch hơn.
Mà cô rất rõ, em trai không nghĩ ra những điều này.
Mình phải đi nhắc nhở nó, tránh làm ca ca khó xử.
Nghĩ vậy, Tam Bảo lập tức đi về phía Tứ Bảo.
Cùng lúc đó, Khúc Lộ cũng không nhịn được mà đi về phía Đại Bảo.
Thấy Khúc Lộ hình như rất tức giận, Tam Bảo bất giác dừng chân, nhìn cô bé.
Đại Bảo vốn đang thu dọn sách vở.
Thấy bóng tối che khuất trước mắt, hắn đặt sách xuống bàn, mới ngẩng đầu lên.
Ngẩng đầu lên, liền đối diện với ánh mắt tức giận của Khúc Lộ.
Cô bé dường như đang ôm một sự bất mãn lớn.
Dừng chân lại, hai tay cô véo hông, phùng mang trợn mắt nhìn Đại Bảo:
"Vì sao cậu cướp mất chức lớp trưởng của tớ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận