Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 1073: Con mắt có chút vấn đề.

Chương 1073: Mắt có chút vấn đề.
Nhị Bảo đi cùng nên đương nhiên mọi chuyện xảy ra ở b·ệ·n·h viện Nhị Bảo đều rõ như lòng bàn tay.
"Nhị tỷ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra khi mọi người đi b·ệ·n·h viện vậy?" Lục Bảo không kìm được tò mò trong lòng, nhìn Nhị Bảo nghiêm túc hỏi.
"Thị lực của Tam Bảo có vấn đề, sau này có lẽ sẽ không nhìn thấy gì nữa." Nhị Bảo trả lời rất nghiêm túc, hoàn toàn không có ý đùa cợt.
Lời vừa nói ra, như một tảng đá ném xuống mặt hồ yên ả, tạo thành ngàn cơn sóng dữ.
Dù sao bọn nhỏ còn rất nhỏ, trong suy nghĩ của chúng, bản thân luôn khỏe mạnh. Vậy mà bây giờ, một người chị em lại gặp phải vấn đề, còn có nguy cơ bị mù.
"Sao lại như vậy được?" Tứ Bảo Tô Trác kinh ngạc thốt lên.
"Đúng đó, trước đây không phải vẫn tốt sao?"
"Không có lý nào, gen của chúng ta đều giống nhau mà, lẽ nào Tam Bảo có chuyện mà chúng ta lại không sao?"
"Nhị tỷ, tỷ đã nghe được những gì ở b·ệ·n·h viện, mau kể cho chúng em biết đi."
Mọi người mỗi người một câu, đều vô cùng lo lắng.
"Tam Bảo bị như vậy là do xem máy tính bảng trong chăn và chơi game quá nhiều." Nhị Bảo Tô Ngữ nói rõ tình huống cho mọi người.
Điều này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên. Không ai ngờ lại do nguyên nhân như vậy.
"Xem máy tính bảng trong chăn mà lại có hậu quả nghiêm trọng thế sao?" Lục Bảo nhíu mày, chính mình cũng thường lén lút chơi vào buổi tối.
Nhưng giờ nghe Nhị Bảo nói xong, trong lòng Lục Bảo liền hoảng sợ.
"Không phải chỉ là nghiêm trọng bình thường thôi đâu, Tiếu Tiếu giờ đã phải đeo kính rồi." Nhị Bảo bất lực nói, nhìn những chị em trong phòng và nghiêm túc thông báo tình hình hiện tại.
Nghe vậy, mấy đứa bé liền hít sâu một hơi. Đối với bọn trẻ mà nói, chuyện này thật quá nghiêm trọng.
Bởi vì bọn trẻ hiện tại chỉ đang học tiểu học, số người đeo kính rất ít. Trong lớp may ra có một hai người, mà khi đã đeo kính thì sẽ khác biệt, đôi khi còn bị bạn bè trêu chọc, gọi bằng những biệt danh khó nghe như bốn mắt hay con cóc.
"Tam tỷ, tỷ cứ yên tâm, ở trường ai dám nói gì tỷ, em nhất định sẽ đến cho bọn họ một trận!" Lục Bảo vừa nói vừa vung nắm đấm nhỏ, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc hướng về phía phòng Tam Bảo đóng kín.
Nhưng chưa kịp để người trong phòng đáp lời, bóng dáng Tô Hàng đã xuất hiện.
"Chuyện của Tiếu Tiếu các con đều biết hết rồi chứ?"
Một câu hỏi ngắn gọn, không khí trong phòng liền trở nên căng thẳng. Tất cả mọi người đều cúi gằm mặt.
"Dạ biết."
"Ta biết, Tiếu Tiếu sở dĩ bị như vậy là vì thói quen chơi game. Có lẽ trong số các con vẫn có người làm như vậy, chẳng qua là may mắn chưa đến mức phải đi b·ệ·n·h viện như Tiếu Tiếu. Nhưng nếu cứ tiếp tục, thì ngày đó cũng không còn xa nữa đâu."
"Đừng có mà ỷ lại vào may mắn, mắt các con chỉ có một đôi. Nếu đã có vấn đề thì sau này có điều trị thế nào cũng vô dụng. Lúc đó bị mù rồi thì ba và mạ cũng không giúp được." Tô Hàng nghiêm nghị nói.
Mấy đứa bé hiện giờ không dám thở mạnh, chúng đã nhận ra lỗi. Khi thấy trường hợp của Tiếu Tiếu, chúng đã thực sự sợ hãi, dù Tô Hàng bây giờ cho phép chúng chơi thì chúng cũng không dám nữa. Sợ rằng chuyện đó sẽ xảy ra với mình. Vì không ai muốn bị bạn bè ở trường cười chê cả.
"Các con đã biết sai rồi, Tiếu Tiếu còn nhỏ đã phải đeo kính đến trường sẽ khó tránh khỏi bị trêu chọc." Tô Hàng là người từng trải, vô cùng hiểu rõ suy nghĩ của những đứa trẻ.
Nhưng có những chuyện không thể dùng b·ạ·o l·ự·c để giải quyết được.
"Thế nhưng khi gặp xung đột, các con phải học cách giải quyết bằng hòa bình, không được quá thô lỗ. Ta nghĩ các con hẳn không muốn bị mời phụ huynh, cũng không muốn tiền tiêu vặt của mình bị trừ sạch đi." Đầu tiên Tô Hàng phân tích tình hình hiện tại, rồi đưa ra những thứ có sức cám dỗ đối với bọn trẻ.
Tiền tiêu vặt chính là điểm yếu của bọn trẻ. Vốn không có nhiều, nếu còn bị trừ nữa, chúng sẽ phải "uống gió lạnh" luôn.
Mấy đứa bé gật đầu như "đánh trống", đứa nào đứa nấy ra sức. Trước tình huống này, Tô Hàng cũng bắt đầu hài lòng.
Mọi chuyện đã xảy ra, Tô Hàng chỉ còn cách nói chuyện nghiêm túc với bọn trẻ, để chúng biết tính nghiêm trọng của sự việc, hi vọng những đứa trẻ khác không mắc phải chuyện tương tự.
"Ba ơi, bọn con sẽ nghe lời." Lục Bảo mở miệng, vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi.
Cùng lúc đó, do biết chuyện của Nhị Bảo, Lục Bảo cũng bắt đầu cảm thấy mắt mình hơi khó chịu. Nàng xoa xoa mắt và tự an ủi bản thân chắc không sao đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận