Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 254: Cao lớn hình tượng sụp đổ

Chương 254: Hình tượng cao lớn sụp đổ
"Lão Lâm, động tác của ngươi không đúng rồi?"
"Chỗ nào không đúng? Rõ ràng là động tác của ngươi càng khó coi."
"Không phải, cái này của ngươi là bò hay cóc thế?"
"Chẳng phải ngươi cũng là cóc à?"
"Ta ít ra còn là ếch xanh đấy nhé…"
"Thế hai cái này khác nhau chỗ nào?"
Hai người nhìn nhau, động tác của đối phương trong mắt đều có chút ghét bỏ.
Sáu đứa nhóc xoay quanh bên cạnh ông ngoại và ông nội, có đứa cười khanh khách không ngừng, cũng có đứa cố học theo dáng vẻ.
Một bên, Tô Hàng ngồi dưới đất, cúi khom người, thân thể run lên.
Ngoài cửa, Lâm Giai nhìn hai người lớn vẫn chưa phát hiện ra mình, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ.
"Cha… mọi người đang làm gì vậy…"
"Hả?"
Nghe thấy giọng Lâm Giai, hai người lập tức cứng đờ.
Một giây sau, cả hai trực tiếp đứng lên.
Quay đầu nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lâm Giai, cả hai mặt lập tức đỏ bừng.
Tô Thành còn đỡ một chút, quay đầu lại cười ha ha, để xoa dịu xấu hổ.
Lâm Bằng Hoài thì nhanh chóng bò dậy, quay lưng về phía con gái ngồi lên tấm thảm.
Mặt của lão già, đen kịt pha chút đỏ, làm nước da vốn đã tối nay còn tối thêm mấy phần.
Đôi tay thì nắm chặt thành quyền, lưng cứng đơ.
Nghĩ đến hình tượng cao lớn mà mình đã xây dựng trước mặt con gái, giờ trong khoảnh khắc đã sụp đổ, hắn cảm giác như người sắp hỏng mất.
Chuyện này là sao vậy!
Hắn thật không nên làm mấy cái việc dạy trẻ bò này!
Cũng không cần để con gái nhìn thấy dáng vẻ mất mặt của mình như vậy.
Khó tin bước vào phòng giải trí, Lâm Giai vừa nhìn hai người, vừa đưa điện thoại di động cho Tô Hàng.
"Vừa nãy Chu Phàm gọi điện, sau đó Trịnh Nhã Như với Trương lão sư bọn họ nhờ em nhắn với anh tiếng chúc tết vui vẻ."
"Khụ… Được."
Cố nhịn cười, Tô Hàng khóe miệng co giật nhận điện thoại.
Ban đầu hắn đã không có ý định cười rồi.
Thế nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của hai vị lão gia tử, bỗng nhiên lại không nhịn được.
"Đây là tình huống gì vậy?"
Lâm Giai hạ giọng, lặng lẽ hỏi Tô Hàng, chú ý tới sự lúng túng của hai người.
Nghe vậy, Tô Hàng chỉ mấy đứa nhỏ vẫn đang cười khanh khách bên cạnh hai người nói: "Cha bọn họ đang dạy mấy đứa nhỏ tập bò đấy."
"???"
Nghe vậy, Lâm Giai ngơ người.
Dạy trẻ con tập bò?
Lớn tuổi như vậy rồi, còn làm trò như thế này?
Mà tư thế của họ lúc nãy, có giống bò đâu chứ…
Nhìn mấy đứa nhỏ đang nằm cạnh, bắt chước bò nhưng lại sai tư thế, Lâm Giai lập tức thấy bất lực.
Nếu nói ban đầu tư thế của mấy đứa còn có chút dáng bò.
Thì bây giờ, hoàn toàn là cóc nằm sấp.
"Sao anh có thể để cha làm chuyện như vậy chứ? Lỡ đau lưng thì sao?"
Thấy Tô Hàng vẫn cười, Lâm Giai chau mày, nhỏ giọng nói một câu.
Nghe vậy, Tô Thành đang giãn gân cốt cười ha ha, bình thản nói: "Tiểu Giai, đừng nghĩ xương cốt của chúng ta yếu ớt vậy."
"Với lại, chúng ta vẫn hay tập Thái Cực Quyền cùng tiểu Hàng, xương cốt bây giờ cứng cáp hơn nhiều rồi."
"Vậy mọi người cũng phải cẩn thận chút chứ."
Lâm Giai nghe ông nói, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Sau đó nàng nhìn về phía cha.
Kết quả Lâm Bằng Hoài vẫn buồn bực núp ở bên cạnh, bộ dạng hận không thể mình trở nên trong suốt.
"Cha?"
Thấy thế, Lâm Giai thử gọi hắn một tiếng.
Thân thể cứng đờ, Lâm Bằng Hoài lảng đi: "Chuyện khác thì nói sau đi."
"..."
Nghe giọng nói của cha có chút tức giận, Lâm Giai khó hiểu nháy mắt mấy cái.
Nàng tiếp đó bĩu môi, có chút ấm ức nhìn Tô Hàng.
"Con làm gì mà ông giận rồi?"
"Không có, không phải con làm ông giận."
Tô Hàng cười lắc đầu, rồi hạ giọng nói: "Ông ấy đang ngại."
Bị con gái mình nhìn thấy bộ dạng xấu hổ như vậy, khẳng định sẽ thấy ngại thôi.
"Có gì mà ngại chứ."
Nghe vậy, Lâm Giai không hiểu lẩm bẩm một câu.
Thật tình mà nói, lúc nãy khi thấy hai người kia, phản ứng đầu tiên của nàng là kinh ngạc, không biết hai người đang làm trò gì.
Phản ứng thứ hai là lo lắng, sợ hai người đau lưng đau khớp.
Tuy nói bọn họ tự nhận xương cốt mình ổn.
Nhưng dù sao cũng đã có tuổi, so với người trẻ tuổi thì vẫn kém hơn nhiều.
Lỡ có vấn đề gì, thì quá trình hồi phục cũng khó khăn hơn.
"Không sao đâu, lát nữa thì hết thôi."
Tô Hàng cũng nhìn bóng lưng buồn rầu của cha vợ, nhẹ nhàng cười.
Sau đó hắn mở điện thoại, gọi cho Chu Phàm.
"Alo? Chu Phàm, ăn tết vui vẻ."
Khi cuộc gọi được kết nối, Tô Hàng cười nói.
"Ừ, ăn tết vui vẻ, huynh đệ, tình hình của tôi thế nào rồi?"
"Sao thế?"
Nghe giọng Chu Phàm thao thao bất tuyệt, Tô Hàng nghi hoặc.
Đầu dây bên kia, giọng Chu Phàm có chút kích động: "Là chuyện anh lên TV đó, sao anh không nói với tôi một tiếng!"
"Chuyện này à, cần nói sao…"
Tô Hàng nghe vậy thì bất đắc dĩ.
Hắn còn tưởng điện thoại của Chu Phàm là điện thoại chúc tết.
Ai ngờ lại là vì chuyện này.
Nói ra thì chuyện lên TV này, bản thân hắn quả thật không có ý định thông báo với mọi người.
Nếu thực sự nói, ngược lại sẽ bị người khác cho là khoe khoang.
Nhưng Chu Phàm rõ ràng không nằm trong số này.
Nghe Tô Hàng nói như vậy, hắn bất lực trợn mắt.
"Nếu không phải ba mẹ tôi bảo người trên TV là anh, tôi còn tưởng mắt mình có vấn đề!"
"Nói thật, trâu bò thật huynh đệ!"
Nói tới đây, Chu Phàm tiếp đó cười phấn khích.
"Cũng được cũng được, khiêm tốn thôi khiêm tốn thôi." Tô Hàng nghe vậy, thuận thế đùa một câu.
Chu Phàm: "Cái này của anh là thật khiêm tốn hay giả khiêm tốn thế?"
"Đương nhiên là thật rồi." Nói xong, Tô Hàng khẽ cười.
Tặc tặc hai tiếng, Chu Phàm cảm khái lắc đầu: "Mà thôi, dù anh có giả vờ khiêm tốn thì cũng coi như xong rồi."
"Đúng là huynh đệ, trâu bò quá, tôi cảm giác anh sắp nổi tiếng cả nước rồi."
"Nói linh tinh gì đấy."
Nghe vậy, Tô Hàng cạn lời.
Nổi tiếng toàn quốc?
Chuyện đó cũng có gì tốt đâu.
"Sao lại có thể nói là nói linh tinh được chứ? Vừa nãy ba mẹ tôi vừa xem anh, vừa khen anh có dáng dấp là người tài giỏi có tiền đồ, khiến cái thằng con trai là tôi nghe mà ghen tỵ."
"Mà mẹ tôi còn nói, nếu anh mà đi đóng phim, bà chắc chắn sẽ xem!"
"Khụ… thôi đi, chuyện này thì thôi đi."
Cười khổ đáp lời, Tô Hàng không nhịn được mà lắc đầu.
Đóng phim sao?
Hắn chỉ muốn cùng gia đình an ổn sống cuộc đời của mình thôi, thật sự không có nhiều ý tưởng tạp nham như vậy.
Nếu thật sự mà đi đóng phim, cuộc sống yên bình hiện tại chắc chắn sẽ không còn.
Nghĩ đến cái cảnh mình đi đến đâu, con cái đi đến đâu cũng sẽ bị chụp ảnh, Tô Hàng đã cảm thấy da đầu mình tê rần rồi.
"Haiz, thôi cũng được! Hay là cứ sống như bây giờ cho tốt, nếu anh mà đi đóng phim, thành diễn viên thì có khi chúng ta còn lạnh nhạt với nhau mất."
Gãi đầu, Chu Phàm lẩm bẩm một câu.
Hắn vừa muốn nói chuyện thêm vài câu với Tô Hàng, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng mẹ la lớn.
"Tiểu Phàm, ra phụ bưng đồ ăn nào!"
"Dạ!"
"Chu Phàm, tôi cúp trước nhé, đừng quên lì xì năm mới của ông đây."
"Được được, sao quên được lì xì của ông." Tô Hàng vừa nói xong liền nhoẻn miệng cười.
"Vậy tôi coi như là nhận lời rồi đấy nhé."
Hứng thú đáp lại, Chu Phàm vội vã rời đi.
Nghe thấy tiếng ồn ào của hắn và mẹ, Tô Hàng lắc đầu rồi tắt máy.
Sau đó hắn mở Wechat, muốn gửi một đồng tiền lì xì cho Chu Phàm.
Kết quả vừa nhìn thì thấy cửa sổ chat nhóm hiện lên kí hiệu @.
Số lượng tin nhắn trong nhóm, còn đã vượt quá mấy trăm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận