Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 148: Tiệc trăm tuổi, song phương phụ mẫu gặp mặt

Chương 148: Tiệc thôi nôi, hai nhà thông gia gặp mặt.
Bốn cái đầu thú còn lại thì tung tích không rõ.
Đầu rắn này chính là một trong bốn đầu thú không rõ tung tích.
Khi thấy đầu rắn này, Tô Hàng cũng có thể hiểu tại sao Cừu Chính Tín không phân biệt được thật giả.
Bởi vì đồ vật không rõ tung tích thế này, không ai biết lúc nó được gỡ từ tượng đồng xuống trông như thế nào.
Chính vì không ai thấy qua đầu rắn thật nên việc làm giả thứ này rất dễ dàng.
Nếu không có hệ thống kỹ năng trợ giúp, cho dù là mình, chỉ bằng mắt thường cũng không phân biệt được thật giả.
Xem ra, Ngô Thụy Hâm có lẽ muốn mang đến kinh thành, tìm các cơ quan chuyên nghiệp ở đó mới có thể phân biệt được thật giả của đầu rắn này.
"Tô tiên sinh, thế nào? Nhìn được chứ?"
Ngô Thụy Hâm quan sát sắc mặt Tô Hàng, kiên nhẫn hỏi han.
Mấy người thương nhân bọn họ mắt đều rất tinh.
Thông qua vẻ mặt Tô Hàng, ông ta đoán được rằng Tô Hàng hẳn là phân biệt được đầu rắn này.
"Cần xem kỹ một chút."
Tô Hàng nói xong, đeo bao tay vào rồi cẩn thận từng li từng tí lấy đầu rắn ra.
Cảm giác nặng trịch rơi vào hai tay.
Tô Hàng cầm kính lúp, cẩn thận quan sát mỗi một chỗ của đầu rắn.
Một bên, sắc mặt Ngô Thụy Hâm và Ngô Bỉnh Phi căng thẳng.
Một lát sau, Tô Hàng thở phào nhẹ nhõm, đặt đầu rắn lại vào cặp da.
Thấy vậy, người Ngô Thụy Hâm hơi động, gấp gáp hỏi.
"Tô tiên sinh, thế nào? Là thật hay giả?"
Trong mười mấy phút này, ông ta cảm giác như đã đợi mấy tiếng rồi.
Cười nhạt một tiếng, Tô Hàng đón ánh mắt mong chờ của Ngô Thụy Hâm, nói: "Là thật."
"Thật sao?!"
Ngô Thụy Hâm kinh hô một tiếng, người trong nháy mắt căng ra.
Ông ta mừng rỡ trợn to mắt, hơi thở cũng trở nên có chút nặng nhọc.
Nhìn ông ta, Tô Hàng bình tĩnh nói: "Là thật."
Nói xong, anh nói lại một lần những căn cứ phân biệt của mình cho Ngô Thụy Hâm.
Cuối cùng, Tô Hàng nói ngay: "Nếu Ngô tiên sinh không tin, có thể trực tiếp mang đến kinh thành, tìm cơ quan chuyên nghiệp kiểm tra lại một lần."
Nghe vậy, Ngô Thụy Hâm vội vàng lắc đầu.
"Ta không phải không tin Tô tiên sinh, ta chỉ là... có chút k.í.c.h đ.ộ.n.g."
Ông ta vừa nói xong, mắt mừng như điên nhìn về phía đầu rắn.
"Thật không dám giấu giếm, đầu rắn này thực ra là khi ta đi du lịch nước ngoài chơi, thấy ở một cái sạp hàng."
"Lúc đó chủ quán nói là hàng nhái, nhưng không hiểu sao ta nhìn thế nào cũng giống thật nên mua về."
"Vận khí Ngô tiên sinh không tệ." Tô Hàng cười gật đầu.
Có thể tìm được đầu rắn thật theo cách này, đúng là vận khí bộc phát.
"Cũng chẳng có gì gọi là vận may cả."
Ngô Thụy Hâm dần dần lấy lại bình tĩnh, cười nói: "Chỉ cần là hàng thật là tốt rồi."
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn sang Ngô Bỉnh Phi bên cạnh, nói: "Tiểu Phi, về rồi liên hệ với Bảo tàng Bảo Lợi ở kinh thành, nói chúng ta muốn hiến đầu rắn này."
"Vâng." Ngô Bỉnh Phi nghe vậy liền gật đầu, không hề do dự, cũng chẳng tiếc gì.
Tô Hàng nghe Ngô Thụy Hâm và Ngô Bỉnh Phi, cười nhạt một tiếng.
Ban đầu, anh tưởng Ngô Thụy Hâm tìm mình đến phân biệt đầu rắn là vì muốn cất giữ.
Nếu như không phải muốn tự cất giữ mà là cho quốc gia, ông ta hoàn toàn có thể mang thẳng đến Bảo tàng Bảo Lợi để kiểm tra.
Xem ra bây giờ, là do mình muốn hiểu sai ý.
"Ngô tiên sinh, sao ông không đưa thẳng đến Bảo tàng Bảo Lợi để giám định?"
Suy nghĩ một hồi, Tô Hàng vẫn tò mò hỏi một câu.
Ngô Thụy Hâm cười ha ha, bất đắc dĩ nói: "Chẳng phải ta sợ mình mua phải hàng giả sao, hăm hở mang đến đó, kết quả kiểm tra ra hàng giả, thì mất hứng cả nhà à?"
"Giờ biết là hàng thật, ta cũng không cần lo nữa."
Nghe vậy, Tô Hàng gật đầu.
Trong lòng, ấn tượng của anh với Ngô Thụy Hâm trở nên tốt hơn vài phần.
Con người này, đáng để qua lại.
"Hôm nay, Tô tiên sinh thật sự đã giúp đỡ rất lớn, ta thiếu ngươi một cái ân tình lớn."
Ngô Thụy Hâm cất kỹ đầu rắn, trịnh trọng cảm ơn Tô Hàng.
Ban đầu, ông ta thấy Tô Hàng còn trẻ, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Ngô Bỉnh Phi thì móc ngay một tấm chi phiếu trong túi đưa cho Tô Hàng bằng hai tay.
"Tô tiên sinh, đây là chút lòng thành, mong ngài nhận cho."
"Cái này không cần." Tô Hàng cười lắc đầu.
Nhưng thái độ của Ngô Thụy Hâm và Ngô Bỉnh Phi lại rất kiên quyết.
Thấy Tô Hàng không nhận, Ngô Bỉnh Phi cũng không nói thêm, trực tiếp đặt chi phiếu lên bàn trà.
Nhờ con trai xách cặp da giúp, Ngô Thụy Hâm cười nói: "Tô tiên sinh, hôm nay tôi còn có việc bận, nên xin phép về trước, hôm khác sẽ đến cảm tạ sau."
"Vâng, hai vị đi thong thả."
Tô Hàng nói xong, đứng dậy đưa hai người bọn họ ra về.
Mấy người đi đến cửa, Ngô Thụy Hâm lại nói cảm ơn thêm vài câu, sau đó mở cửa phòng.
Vừa mở cửa ra, Tô Hàng phát hiện cha vợ và mẹ vợ mình đang đứng ngây người ở ngoài cửa.
Tay của Lâm Bằng Hoài còn đang giữ động tác nhấn chuông cửa.
Hai người nhìn Tô Hàng, mắt có chút trợn tròn.
Tô Hàng nhìn họ, cũng kinh ngạc không kém.
Phía sau Tô Hàng, Lâm Giai kinh ngạc đi lên trước.
"Ba, mẹ, sao tự nhiên hai người lại đến?"
Lâm Bằng Hoài lặng lẽ thu tay về, không lên tiếng.
Đường Ức Mai cười cười, nói: "Không phải ngày mai là tròn trăm ngày của hai đứa bé sao? Chúng ta đến đưa vòng bạc trường thọ với vòng tay nguyên bảo, như vậy ngày mai các con cho hai đứa nó đeo luôn."
"Cái này... Sao ba mẹ không gọi điện trước?"
Lâm Giai nhìn hai người, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Trùng hợp thật.
Đúng lúc khách muốn về thì ba mẹ mình lại tới.
Một bên, Lâm Bằng Hoài kêu lên một tiếng đau đớn, cau mày nói: "Chẳng phải bọn ta nghĩ cuối tuần các con đều ở nhà sao? Nên đến luôn."
"Được rồi..."
Vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cha mình, Lâm Giai vội vàng mời hai người vào nhà.
Dù sao cha con Ngô Thụy Hâm còn đứng ngoài cửa chuẩn bị về, họ cứ đứng đó thì cũng không hay.
Quay đầu nhìn cha vợ mẹ vợ một chút, Tô Hàng cười lắc đầu, nhìn lại Ngô Thụy Hâm nói: "Ngô tiên sinh, đi đường cẩn thận."
"Vâng."
Cười ấm áp, Ngô Thụy Hâm liếc nhìn Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai trong phòng, rồi suy nghĩ gì đó rồi rời đi.
...
Đóng cửa lại, Tô Hàng trở vào phòng khách, trò chuyện với Lâm Bằng Hoài và Đường Ức Mai.
Ngoài hành lang, Ngô Thụy Hâm và Ngô Bỉnh Phi đang đi về phía trước thang máy.
Thấy cha mình có vẻ đang suy nghĩ điều gì đó, Ngô Bỉnh Phi ngẫm nghĩ một chút, chuẩn bị hỏi vài câu.
Đúng lúc này, thang máy mở ra trước mặt hai người.
Tô Thành và Lâm Duyệt Thanh tay xách mấy thùng lớn, vừa đi vừa trò chuyện ra khỏi thang máy, đi lướt qua hai người rồi tiến thẳng về phía cửa nhà Tô Hàng.
Nhìn Lâm Duyệt Thanh, Tô Thành bất đắc dĩ lắc đầu: "Đã bảo hôm nay đi chơi rồi mà, kết quả cô lại tới đây."
Lâm Duyệt Thanh liếc nhìn ông ấy một cái, hừ một tiếng: "Chẳng phải tại tôi thấy mấy đứa nhỏ vẫn chưa có thảm lông cừu sao? Mai là lễ đầy tháng còn gì."
"Được được được, tôi không cãi lại cô." Tô Thành cười thở dài.
Đắc ý cười một tiếng, Lâm Duyệt Thanh đi đến cửa rồi nhấn chuông cửa.
"Ai vậy?"
Từ trong nhà có tiếng hỏi, Tô Hàng liền đi mở cửa.
Thấy khuôn mặt tươi cười của cha mẹ, anh liền ngẩn người.
Cái này... Chuyện gì thế này?
Đầu tiên là cha mẹ vợ đến.
Lúc này, cha mẹ mình cũng đến.
Mà hai người này, không phải nói hôm nay đi chơi rồi sao?
Dở khóc dở cười nhìn cha mẹ, Tô Hàng không biết phải nói sao.
Nếu như không phải ba mẹ vợ và ba mẹ mình còn chưa quen biết.
Thì có khi anh đã nghi ngờ là hai bên thông gia đã thương lượng cùng nhau đến hôm nay rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận