Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 418: Ba ba nói qua, muốn nghe lão sư!

"Giỏi lắm!" Nhìn Lục Bảo lấy hết dũng khí trước mặt, Tô Hàng bỗng cảm thấy vui mừng. Cảm giác này như thể có gì đó tràn ngập trong lòng. Xoa bóp búi tóc nhỏ của Lục Bảo, Tô Hàng động viên vỗ vai nàng, "Đi theo cô giáo vào đi, ba ở ngoài này trông các con." Mỉm cười với các con, Tô Hàng đứng dậy. Viện trưởng đúng lúc tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy cửa lớp học. Cửa vừa mở, tiếng la hét ầm ĩ bên trong lập tức bùng nổ tràn ra. Nhìn Tô Hàng một chút, viện trưởng bất đắc dĩ nói: "Tiết này là thủ công, bọn trẻ sẽ hơi ồn ào một chút." "Không sao." Gật đầu, Tô Hàng lùi lại một bước. Sáu đứa nhóc xếp thành hàng chuẩn bị vào lớp. Đúng lúc này, Nhị Bảo đột nhiên dừng lại. Tiểu nha đầu nhướng mày, trong ánh mắt kinh ngạc của viện trưởng, nhanh chóng quay người chạy cộc cộc đến trước mặt ba. Cái bụng nhỏ tròn vo ưỡn ra phía trước. Nhị Bảo vỗ bụng, ngước mắt đầy mong chờ nhìn ba. "Ba ơi, bụng bụng!" "Tiểu Ngữ đói!" "Hả?" Nhìn cô con gái nhỏ trước mặt đang mong chờ mình, Tô Hàng dở khóc dở cười. Đói vào đúng lúc này. Cũng may, trong ba lô vợ để lại có bánh quy mà anh đã làm cho bọn trẻ. "Ba lấy bánh quy cho con ăn nhé." Nói rồi, Tô Hàng nhìn viện trưởng bên cạnh hỏi: "Viện trưởng Lận, có trễ không ạ?" "Không trễ." Mỉm cười, viện trưởng đóng cửa phòng học lại, chuẩn bị đợi bọn nhóc ăn xong rồi dẫn vào. Đám trẻ con lớn như vậy, thỉnh thoảng đói bụng là bình thường. Nên mỗi ngày ngoài bữa trưa, vào buổi sáng và chiều, họ cũng chuẩn bị thêm đồ ăn cho các bé. Đồ ăn thêm cũng không phải là qua loa một hộp sữa hay mua vội đồ ăn vặt ở ngoài. Tất cả đều do đầu bếp của trường tự làm các loại điểm tâm. Nghĩ đến các đầu bếp trong trường, viện trưởng cười, nói với Tô Hàng đang cầm bánh quy: "Tiên sinh Tô, chiều có thể cho bọn trẻ thử tài nghệ của đầu bếp trong trường chúng tôi." "Đầu bếp làm điểm tâm ngon lắm ạ." "Ừ, được." Tô Hàng cười nhạt, lấy hộp bánh quy ra, mở nắp. Trong quá trình này, Nhị Bảo luôn dõi theo. Vừa thấy ba mở nắp hộp, cô bé vội vàng xòe tay nhỏ, "Ba ơi, bánh quy!" Cô bé hào hứng nhảy lên, mắt sáng rực. Nhìn bộ dáng sốt ruột của con gái, Tô Hàng bất đắc dĩ cười, đặt một chiếc bánh quy to bằng lòng bàn tay vào tay cô bé. "Này con, bánh quy đây, đừng làm rơi xuống đất đấy." "Dạ!" Cô bé vui vẻ gật đầu, chạy cộc cộc ra một bên, hai tay cẩn thận nâng bánh quy lên, bắt đầu ăn từng miếng nhỏ. Thấy chị ăn ngon, Tam Bảo và Lục Bảo nuốt nước miếng, cũng nhanh chân chạy đến trước mặt ba. "Ba ơi, bụng bụng, đói!" Hai cô bé đồng loạt giơ tay. Biết hai cô nhóc này không đói, chỉ là thèm, Tô Hàng cười lắc đầu, cũng đưa cho mỗi bé một cái bánh quy. Đợi Tam Bảo và Lục Bảo cũng chạy ra một bên ăn, Tô Hàng mới quay sang Đại Bảo, Tứ Bảo và Ngũ Bảo, lắc bình bánh quy hỏi: "Các con có ăn không?" "Ăn!" Tứ Bảo dùng sức gật đầu, nhanh chóng giơ tay. Ngũ Bảo do dự một chút rồi cũng giơ tay lên. Chỉ có Đại Bảo là không có động tác gì. Cậu bé nhìn chằm chằm bánh quy trên tay ba một hồi rồi quay sang nhìn viện trưởng bên cạnh. Nhận thấy hành động của con trai, Tô Hàng giật mình. "Đại Bảo, con không ăn sao?" "Ừm..." Nuốt nước miếng, Đại Bảo hơi giơ tay lên rồi lại hạ xuống. Lúc Tô Hàng đang thắc mắc không biết có chuyện gì thì cậu bé lại quay sang nhìn viện trưởng, "Cô giáo..." Cậu bé khó khăn nói hai chữ "cô giáo", chỉ vào hộp bánh quy trong tay ba rồi nói: "Ăn được không?" "Hả?" Nghe vậy, Tô Hàng sửng sốt, viện trưởng cũng sững sờ theo. Viện trưởng hơi ngượng ngùng nhìn Tô Hàng một chút rồi vội vàng gật đầu: "Ăn được chứ, con cùng các em ăn đi." "Dạ!" Được viện trưởng cho phép, Đại Bảo lập tức đến trước mặt ba, hớn hở giơ tay lên. Đưa cho con trai một chiếc bánh quy nhỏ, Tô Hàng không hiểu nhìn con, tò mò hỏi: "Tiểu Thần, sao phải hỏi cô giáo xem có được ăn không?" "Ừm..." Cắn một miếng bánh quy nhỏ, Đại Bảo vội vàng dùng hai tay nâng chặt chiếc bánh, tránh cho bánh vụn rơi xuống đất. Vì ba mẹ đã dặn, khi ăn ở bên ngoài phải hết sức cẩn thận để không làm rơi thức ăn xuống đất. Nhất là ở nơi công cộng. Về chuyện vừa rồi ba hỏi... Đại Bảo ngước mắt lên nhìn ba, rồi liếm liếm vụn bánh trên môi, nhanh chóng nói: "Ba mẹ nói... phải nghe lời cô giáo." Nói xong, cậu bé tiếp tục ăn bánh quy. Thấy Đại Bảo ngoan ngoãn, Tô Hàng nhíu mày, cười khổ thở dài. "Tiên sinh Tô, Đại Bảo hiểu chuyện quá, không giống đứa trẻ bằng tuổi." Viện trưởng tiến lên hai bước, rất ngạc nhiên nhìn Tô Hàng. Cô tin chắc rằng, lời này Tô Hàng đã từng nói với các con. Nhưng ghi nhớ lời ba nói và thực hiện theo, chỉ có Đại Bảo. Dù là nhiều học sinh tiểu học, cũng chưa chắc đã được như vậy. Huống hồ là Đại Bảo, một đứa nhóc chưa đến ba tuổi. "Nó từ nhỏ đã như vậy, hiền lành, dễ tin lời người khác, những lời ta và mẹ nó nói đều ghi nhớ." Tô Hàng thở dài, lại nhìn Đại Bảo. Đại Bảo quá nghe lời, ngược lại khiến anh lo lắng. Bởi vì đám trẻ bằng tuổi con anh đáng ra phải là độ tuổi vô tư vô lự nhất. Còn Đại Bảo... rõ ràng là một đứa trẻ có phần nặng tâm tư. Trong thoáng chốc, anh đột nhiên không biết việc Đại Bảo nhớ hết những lời mình nói là tốt hay xấu. Cũng may thầy cô giáo ở trường này, nhìn người có vẻ không tệ. Nếu không thì với một đứa trẻ nghe lời như Đại Bảo, lỡ gặp phải cô giáo không tốt, có khi về nhà cũng sẽ không nói ra. Nhíu mày, Tô Hàng trầm tư. Anh đang nghĩ xem nên dùng biện pháp gì để giải quyết vấn đề này. Một bên, viện trưởng cũng nhận ra sự lo lắng của anh. Nghĩ ngợi, viện trưởng nói: "Tiên sinh Tô, tôi sẽ báo tình hình của Đại Bảo cho cô giáo, để cô giáo quan tâm bé hơn." "Nhưng có thay đổi được vấn đề này của Đại Bảo không thì khó nói, vì nó còn liên quan đến tính cách bẩm sinh của trẻ." "Không sao, làm phiền viện trưởng rồi." Gật đầu, Tô Hàng lại nhìn Đại Bảo, cau mày, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, mấy đứa trẻ ăn hết bánh quy, lau tay sạch sẽ, lại đi theo viện trưởng vào lớp học. Nhìn Lục Bảo còn dính vụn bánh quy ở mép, Ngũ Bảo chu miệng, giơ tay nhỏ lau cho em. Thấy vậy, Lục Bảo với cái miệng chưa mọc đủ răng, nở nụ cười ngọt ngào với chị. Mặt nhỏ đỏ bừng, Ngũ Bảo biểu lộ nghiêm túc quay đầu đi. Chứng kiến cảnh này, viện trưởng cười, nhẹ nhàng mở cửa ra. Tiếng ồn ào náo nhiệt trong lớp lại vọng ra hành lang. Nhìn thấy các bạn cùng tuổi đang vui vẻ trong lớp, sáu đứa nhóc đồng loạt căng người, bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận