Vú Em: Siêu Đáng Yêu Đa Bào Thai Tìm Tới Cửa

Chương 379: Lần thứ nhất nếm thử

Lục Bảo cựa quậy, có chút bất ngờ. Nhìn thấy tiểu gia hỏa ngồi dưới đất, chẳng hề sợ bị lạnh mông, Tô Hàng cùng Lâm Giai có chút dở khóc dở cười.
"Tiểu Nhiên, lại đây." Ngồi xổm xuống, Tô Hàng ngoắc Lục Bảo.
Đôi mắt hạnh nhân không chớp nhìn chằm chằm ba ba, Lục Bảo có vẻ hơi e dè rụt rè về phía mụ mụ. Thấy vậy, Tô Hàng chợt cảm thấy khó chịu. Hành động này... Con gái đây là đến mình cũng sợ sao? Không phải chứ. Con gái thích nhất chính là mình mà? Há hốc mồm, Tô Hàng bất đắc dĩ nhìn bảo bối nhà mình. Tiểu gia hỏa vẫn không có ý động, cái mông nhỏ dính chặt xuống đất, một tay nắm chặt váy mụ mụ. Trong đôi mắt to tròn, tràn đầy sự e ngại.
"Chuyện gì xảy ra..." Có chút tổn thương khi thấy phản ứng của Lục Bảo, Tô Hàng nhìn về phía Lâm Giai. Cúi đầu nhìn con gái bên cạnh, Lâm Giai cười khổ lắc đầu. Tình huống bây giờ cũng nằm ngoài dự liệu của nàng.
"Có vẻ như hơi sợ hãi." Ngẫm nghĩ, Lâm Giai lại bổ sung một câu.
Nghe vậy, Tô Hàng nhìn lại Lục Bảo. Hắn cũng thấy con gái đang sợ. Nhưng nguyên nhân sợ hãi là gì? Không lẽ là sợ chính mình sao? Thở dài, Tô Hàng lại vẫy tay với Lục Bảo. Lần này, Lục Bảo rất rõ ràng lắc đầu. Lúc lắc đầu, nàng lại liếc nhìn xung quanh. Sự e ngại trong mắt dường như tăng thêm không ít. Nhướn mày, Tô Hàng cũng nhìn theo. Liếc một vòng, hắn lập tức hiểu ra nguyên nhân khiến Lục Bảo sợ. Xung quanh có quá nhiều người lạ đang vây xem. Sáu đứa sinh sáu đã rất thu hút ánh nhìn. Mấy đứa nhỏ tướng mạo đáng yêu, thêm những cử chỉ lanh lợi của Đại Bảo lúc nãy, lập tức khiến nhiều người dừng chân. Bởi những người lạ đang tụ tập xung quanh nhìn chằm chằm này, Lục Bảo mới có hành động như vậy. Nàng không dám ở tình huống không có ba ba mụ mụ bên cạnh mà bị nhiều người nhìn, một mình đi một đoạn đường này.
"... " Hiểu ra nguyên nhân, Tô Hàng đứng dậy. Sau đó dưới ánh mắt soi mói của mọi người, hắn chậm rãi đến trước mặt Lục Bảo, ngồi xổm xuống.
"Ba ba..." Khi ba ba đến gần, Lục Bảo lập tức đưa một tay nhỏ ra, bẹp một cái, nắm chặt áo ba ba. Thấy con gái run sợ, Tô Hàng ôn tồn cười, rồi đưa tay bao trùm lấy bàn tay nhỏ của nàng. "Ba ba dắt con qua, có được không?" Nói rồi, Tô Hàng chỉ về phía chỗ Đại Bảo. Mấy đứa nhỏ kia đang im lặng nhìn em gái, lắc lư chân nhỏ.
"... " Chớp mắt, nhìn các anh chị một lúc, Lục Bảo gật đầu mạnh. "Dạ!"
"Đi thôi." Cười nhẹ, Tô Hàng dắt Lục Bảo đứng dậy. Tiểu gia hỏa tuy vẫn còn hơi e dè, nhưng dưới sự dẫn dắt của ba ba, vẫn mạnh dạn bước đi. Đôi chân nhỏ xíu, chưa lớn bằng bàn tay, bước từng bước cộp cộp về phía trước. Đoạn đường không dài, nhưng với Lục Bảo, dường như rất xa. Khi đến chỗ các anh chị, Lục Bảo lập tức nhào vào người Nhị Bảo.
"Tỷ tỷ!" "Ôm!" Nhị Bảo thấy em gái, vui vẻ cười, nói một tiếng đơn giản rồi dang tay nhỏ. Một giây sau, hai cô nhóc ôm chặt lấy nhau. Lục Bảo bé nhỏ vùi đầu vào người tỷ. Nhị Bảo như một người lớn nhỏ, học theo ba ba mụ mụ, dùng đôi tay mũm mĩm non nớt xoa đầu Lục Bảo. "Ngoan quá à..."
"Dạy con khéo ghê." "Con gái tôi mà được một phần trăm thế này thôi là tôi mãn nguyện rồi!"
Tiếng khen ngợi vang lên không ngớt. Nhìn nhau cười, Tô Hàng và Lâm Giai cũng ngồi xuống bên cạnh mấy đứa nhỏ, cùng chúng chơi đùa. Đúng lúc này, một cậu bé cầm cây kem ốc quế vừa mua, vừa ăn vẻ đắc ý, vừa đi ngang qua trước mặt mấy đứa nhỏ cùng bố mình. Nhìn thấy kem ốc quế, mắt mấy đứa nhỏ lập tức chuyển động theo. Cả đám mắt không chớp, nhìn theo cây kem.
"Ba ba... Ăn." Nhìn một hồi, Nhị Bảo giơ tay nhỏ kéo nhẹ áo ba. Thấy các con hiếu kỳ và chờ mong, Tô Hàng hơi lưỡng lự cau mày. Mấy đứa nhỏ còn quá bé. Nói thật, lớn như thế này rồi, mình chưa từng cho chúng ăn kem que bao giờ. Vì lo chúng ăn vào sẽ đau bụng, đi ngoài không thoải mái. Cho nên trước đây mỗi lần, mình đều từ chối. Nhưng lần này... Nhìn mấy đứa con mắt không rời khỏi kem ốc quế, Tô Hàng bỗng đứng lên, định đến quầy đồ ngọt KFC mua kem ốc quế. Thấy vậy, Lâm Giai vội gọi lại, lo lắng hỏi: "Thật sự cho chúng ăn à?" "Không sao đâu." Cười nhẹ, Tô Hàng quay đầu nhìn các con, nói: "Muốn cho chúng có cơ hội nếm thử." "Trước khi ăn, anh sẽ nói chuyện với chúng." Nói rồi, Tô Hàng bước đến quầy đồ ngọt. Mấy đứa nhỏ biết ba ba muốn đi mua kem, đứa nào cũng mắt mở to, sốt ruột cả lên. Tam Bảo chới với chân nhỏ, muốn nhảy xuống khỏi ghế. Nhưng vì chân quá ngắn, chân nhỏ mò mẫm trái phải mà vẫn không chạm đất. Vì quá nóng vội, cô bé liền định nhảy thẳng xuống đất. Thấy vậy, Lâm Giai vội ngăn lại. "Tam Bảo, không được, ba ba sẽ quay lại nhanh thôi." Nghiêm giọng lắc đầu với Tam Bảo, Lâm Giai lại ôm con bé trở về. Hiểu ý mẹ, Tam Bảo tuy hơi không muốn nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống. Tứ Bảo một bên gấp gáp vung chân. Ngũ Bảo tuy không thể hiện nhiều, nhưng mắt vẫn không rời ba. Cho đến mấy phút sau. Tô Hàng rốt cuộc cũng xếp hàng mua được một cây kem ốc quế. Mấy đứa nhỏ thấy ba ba đi đến, mắt to lập tức sáng lên. "Ba ba!" "Ăn!"
Những âm thanh trẻ con từ miệng chúng liên tiếp vang lên. Nhìn mấy đứa con trai con gái vẫy tay vung chân, hận không thể nhào tới ôm ba, Tô Hàng bất đắc dĩ cười. Chẳng biết vị gì mà phấn khích như vậy. Nhỡ đâu ăn không thích, lại khóc cho mình xem thì sao? Cơ mà kem ốc quế, chắc cũng không có đứa trẻ nào không thích nhỉ? Lẩm bẩm trong lòng, Tô Hàng cầm kem ốc quế ngồi xổm trước mặt mấy đứa nhỏ. Mắt khóa chặt kem, Nhị Bảo nhanh tay đưa ra định bắt lấy. Vì đoán trước được phản ứng, Tô Hàng bình tĩnh cười, nhẹ nhàng tránh tay con bé, rồi lắc đầu với cô bé ngơ ngác. "Không được." "Ưm...Ăn..." Thèm ăn tay nhỏ, Nhị Bảo mắt tròn xoe nhìn chằm chằm kem. Thấy con gái nước miếng sắp chảy, Tô Hàng cười nói: "Muốn ăn kem ốc quế, phải nghe ba ba nói hết lời đã." "Nói xong, ba ba sẽ cho các con ăn." "Được không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận